Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1001 - Chương 1001 - Sáu Vụ Án Diệt Môn Ở Bắc Tân Giới 4

Chương 1001 - Sáu vụ án diệt môn ở Bắc Tân Giới 4
Chương 1001 - Sáu vụ án diệt môn ở Bắc Tân Giới 4

Chương 1001: Sáu vụ án diệt môn ở Bắc Tân Giới 4

Tuy rằng cả quá trình này cô ta rất không phối hợp, vì giãy dụa ác liệt mà còn từng làm hắn bị đau, nhưng sự thay đổi nhỏ nhặt này đã khiến gã nhìn thấy rõ ràng nỗi sợ hãi trong mắt cô ta và nhận được lời khen ngợi trong tiếng nước nở của cô gái.

Vì thế, trong vụ án thứ tư, gã không chỉ để nữ giới mà mình đã nhìn thấy lại đến cuối cùng, mà sau khi trói cô ta xong còn giáng một búa khá nhẹ vào đầu cô ta, khiến cô ta vẫn còn sống nhưng đầu óc choáng váng, không còn sức phản kháng, cũng không có cách nào tạo thành sát thương cho gã.

Gã càng ngày càng giống một ác ma, cũng càng ngày càng thành thạo.

Những vụ án nối tiếp nhau, những dòng chảy hình ảnh liên tiếp, những nhân loại đang sống biến thành thi thể…

Dịch Gia Di thật sự cảm thấy run rẩy, phim kinh dị đáng sợ nhất trên đời này cũng chỉ có thể như vậy.

Rời khỏi phòng khám nghiệm, Dịch Gia Di ngồi trong văn phòng của Vương Kiệt Vượng một lúc, uống từng hớp nhỏ hết cốc chocolate nóng mới cảm thấy tứ chi không còn cứng ngắc như vậy nữa, cảm giác rợn hết sống lưng cũng dần lui đi.

Phương Trấn Nhạc đã đã hẹn thời gian bắt đầu tới hiện trường gây án đầu tiên ở Thượng Thủy với Tiền Bồi Nhưỡng của bộ phận giám định, từng đơn vị một dựng lại hiện trường.

Lúc đi vào văn phòng của Vương Kiệt Vượng, anh liếc mắt nhìn Dịch Gia Di, vẫn hỏi một câu với vẻ hơi lo lắng: “Cô OK không? Nếu cảm xúc không ổn định thì chúng ta có thể hẹn ngày mai.”

“Đi thôi.” Dịch Gia Di chà cái cốc giấy, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy.

Hung thủ đang ẩn nấp trong bóng tối, chẳng ai biết gã lại nhìn chằm chằm vào người thân của ai, bạn bè của ai và khi nào sẽ lại ra tay tiếp.

Đối với sát nhân hàng loạt như vậy, thời gian thật sự chính là mạng sống!

Đội cảnh sát nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút một, Dịch Gia Di không có thời gian để trấn an cảm xúc của mình, cô nhất định phải chạy, phải chạy nhanh hơn hung thủ mới được.

“Hai người tới nhà để xe trước đi, tôi sắp xếp một chút rồi đi cùng hai người luôn.” Vương Kiệt Vượng thấy sắc mặt của Dịch Gia Di vẫn hơi trắng bệch như cũ, trên gương mặt không khỏi lộ ra vẻ kính phục, anh ta cầm chìa khóa lên, nói chuyện với Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di xong, lại đi tìm Hugo sắp xếp công việc, sau đó toàn tâm toàn ý phối hợp với đám người Dịch Gia Di đi dựng lại hiện trường.

Vương Kiệt Vượng đã làm ở đội cảnh sát rất nhiều năm rồi, mọi người đều làm một công việc, vụ án xảy ra ở trong tổ của anh ta vậy thì đi làm, còn nếu vụ án cần một đám người cùng làm thường sẽ rất khó có ai gánh vác nó coi nó thành trách nhiệm của bản thân, trừ phi trưởng quan điểm danh thì sẽ do người nào đó một mình gánh lấy.

Giống như đội cố vấn tổ chuyên án này của bọn họ, sir Neil điểm danh kêu Vương Kiệt Vượng anh ta làm quản lý, vậy anh ta có trách nhiệm này, những người khác cho dù cũng đang ở trong đội cố vấn cũng sẽ không hoàn toàn coi vụ án này thành của mình, càng sẽ không đầu tư toàn bộ tâm huyết vào ứng phó.

Dù sao thì cuối cùng vụ án phá được rồi, công thần lớn nhất chính là quản lý Vương Kiệt Vượng, còn vụ án không phá được, tội lớn nhất cũng sẽ đổ lên đầu Vương Kiệt Vượng anh ta. Những người khác đều chỉ là “quần chúng”, ẩn thân trong đám đông, cho dù là thám tử rất tinh nhuệ cũng khó tránh khỏi sẽ có chút trạng thái thật giả lẫn lộn.

Đây là nhân tính, Vương Kiệt Vượng sẽ không vì thế mà cảm thấy không vui, anh ta đã quen với xã hội này rồi.

Nhưng tổ trưởng Dịch Gia Di… người này chẳng hiểu sao lại luôn có cảm giác sứ mệnh.

Loại tinh thần nhân vật chính ở trong một vụ án có cả một đám người cùng nhau điều tra này mà vẫn có thể nhiệt huyết đã mang tới cho Vương Kiệt Vượng cảm xúc sâu đậm.

Nhiệt tình.

Đó chính là sự nhiệt tình đối với sinh mệnh và đối với công việc.

Khi vừa mới tiến vào đội cảnh sát, Vương Kiệt Vượng cũng đã từng như thế, nhưng hình như dần dần nó đã bị thời gian ăn mòn đi rồi, không còn nhớ nổi loại cảm giác ấy nữa, cũng không lấy lại được loại cảm xúc mãnh liệt đó.

Nhưng hợp tác làm việc với Dịch Gia Di, anh ta lại một lần nữa được nếm trải loại tích cực và nhiệt huyết này, đột nhiên nhớ đến những năm tháng còn trẻ kia… ôi đây chính là cảm xúc mãnh liệt tươi đẹp và sức sống thiếu niên mà.

Bình Luận (0)
Comment