Chương 1002: Sáu vụ án diệt môn ở Bắc Tân Giới 5
Hẹn gặp Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di ở nhà để xe, Vương Kiệt Vượng dặn dò công việc xong, lúc quay người đi trong hành lang lại trùng hợp gặp được Tiền Bồi Nhưỡng của bộ phận giám định.
“Anh không mang hộp đồ nghề đựng lắm thiết bị kia của mình sao?” Vương Kiệt Vượng để ý thấy Tiền Bồi Nhưỡng chỉ xách đúng một cái túi nhỏ.
“Không phải chỉ là đi theo hai vị cảnh sát từ Tây Cửu Long tới dựng lại hiện trường gây án một lần và miêu tả lại các dấu vết ở hiện trường thôi sao? Cũng có phải đi làm khảo sát đâu.” Tiền Bồi Nhưỡng không cho là đúng.
Vương Kiệt Vượng từ chối cho ý kiến, cùng Tiền Bồi Nhưỡng đi xuống cầu thang mười mấy bậc thềm, đột nhiên lại thả chậm bước chân, nhắc nhở: “Sir Tiền, anh vẫn nên xách thùng đồ nghề đi thì hơn, lỡ như cần dùng đến, cũng bớt cho phải vòng ngược về để lấy, dù sao cũng không nặng mà.”
“?” Tiền Bồi Nhưỡng quay đầu, nhíu mày nghi ngờ.
“Tổ trưởng Dịch cũng rất lợi hại, tôi thấy chuyên gia tâm lý học tội phạm vẫn luôn rất tôn trọng cô ấy, pháp y và kỹ thuật viên cao cấp của tổ trọng án Tây Cửu Long đều rất khách sáo với cô ấy. Nghe nói anh Đại Quang Minh của Tây Cửu Long cứ hễ đi theo Dịch Gia Di đến hiện trường, cho dù là tình huống thế nào cũng đều sẽ mang thùng đồ nghề theo, hình như cô ấy rất nhạy bén đối với nhiều thứ, luôn có góc độ và suy nghĩ độc đáo, rất tà môn.” Vương Kiệt Vượng có lòng tốt nhắc nhở, thân là quản lý đội cố vấn của vụ án này, mức độ để tâm đến của anh ta đương nhiên cũng không hề kém hơn Dịch Gia Di chút nào.
“…” Tiền Bồi Nhưỡng hơi do dự rồi lại nói với vẻ không được chắc chắn cho lắm: “Cô ấy đúng là rất lợi hại thật, anh nói ra lời khen này cũng rất bình thường bởi vì các anh đều là thám tử của tổ trọng án. Nhưng tôi là kỹ thuật viên, chuyên ngành khác với của cô ấy và cả nghề nghiệp cũng khác. Sự chuyên nghiệp của cô ấy cũng không thể vượt giới được đi? Toàn bộ hiện trường tôi đều không chỉ khảo sát có một lần thôi đâu, giờ lại còn phải mang thêm trang bị khảo sát thêm lần nữa hay sao?”
Cho dù tổ trọng án các anh nóng lòng muốn phá án nhưng cũng không thể gây sức ép lên kỹ thuật viên đến chết được chứ.
“Mặc dù thám tử có một vài góc độ mà bộ phận giám định không có, nhưng chúng ta chạy đến hiện trường cũng không dưới hai chuyến rồi, cô ấy còn có thể phát hiện ra gì được chứ? Tôi thật sự không tài nào nghĩ ra được.”
Lúc này, hai người đã đi đến cửa cục cảnh sát, trùng hợp Phương Trấn Nhạc lái xe chở Dịch Gia Di đỗ ngay ở cửa cục.
Tiền Bồi Nhưỡng đối diện với Dịch Gia Di bên trong cửa sổ xe, theo bản năng lập tức mím chặt môi, cười rụt rè.
Dịch Gia Di lại rất nhiệt tình, nhảy từ trên xe xuống, chủ động duỗi tay tới bắt tay Tiền Bồi Nhưỡng, nói với vẻ vô cùng thành khẩn: “Sir Tiền, tôi đã đọc hết toàn bộ đơn xét nghiệm và báo cáo mà anh giao lên, chúng vô cùng chi tiết, góc độ cũng sắc bén, phân tích rất tường tận. Lần này vất vả cho anh lại phải chạy theo chúng tôi một chuyến rồi.”
Tay phải của Tiền Bồi Nhưỡng bị Dịch Gia Di nắm lấy lắc vài cái, chỉ cảm thấy đối phương tươi cười thân thiết, lòng bàn tay vừa ấm áp vừa hữu lực.
Sau khi Dịch Gia Di rút tay về, anh ta lại có hơi ngại ngùng vì trước đó lại nhân lúc cô không có mặt mà bình luận không khách sáo về cô.
Ngũ quan của anh ta nhăn lại, cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện một chút, tự nhiên một chút, sau đó mới thấp giọng bảo: “Không có gì, cái đó…”
Anh ta quay đầu nhìn về phía Vương Kiệt Vượng, mím môi, rồi vẫn bảo: “Tôi quên mất hộp đồ nghề, đợi tôi hai phút nhé.”
Nói xong, Tiền Bồi Nhưỡng quay người trở về văn phòng của mình, không chỉ xách thùng đồ nghề giám định của mình đi mà còn dẫn theo cả một trợ lý.
Vương Kiệt Vượng đỗ xe trước mặt Tiền Bồi Nhưỡng, vừa cười vừa hất cằm, ra hiệu cho bọn họ lên xe.
Vì thế, một đám người chậm rãi xuất phát, tiến thẳng đến hiện trường gây án.
…
Một đám người ăn một bữa đơn giản đối diện với cục cảnh sát rồi mới xuất phát.
Cửa sổ xe để mở, cơn gió ấm áp buổi trưa thổi vào trong xe, lượn một vòng rồi lại chui ra ngoài, để lại cánh hoa rụng bị cuốn theo vào trên đầu gối của Dịch Gia Di.
Sống ở khu phố sầm uất hai bên phía nam vịnh Victoria của Hương Giang, bạn sẽ quên mất rằng Hương Giang vốn cũng là một thành phố cảng với phong cảnh tự nhiên và xinh đẹp vô hạn.