Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1003 - Chương 1003 - Manh Mối Mới, Một Cộng Một… 1

Chương 1003 - Manh mối mới, một cộng một… 1
Chương 1003 - Manh mối mới, một cộng một… 1

Chương 1003: Manh mối mới, một cộng một… 1

Đi tới đi lui toàn là dòng xe cộ, toàn là những tòa nhà chọc trời che kín ánh mặt trời, người với người chen chúc sượt qua vai nhau, hít thở khí thải từ ô tô, khó tránh khỏi quên mất thứ chiếm diện tích lớn nhất trên bán đảo Hương Giang thật ra chính là núi, là cây, là vùng ngoại ô.

Tổng bộ cảnh sát của tổng khu Bắc Tân Giới nằm ở Đại Bộ, từ cục cảnh sát đến Thượng Thủy – hiện trường gây án của vụ án số một phải băng qua công viên ngoại ô Bát Tiên Lĩnh và công viên ngoại ô Lâm Thôn, tiến dần theo hướng bắc lại băng qua Phấn Lĩnh rồi mới đến Thượng Thủy.

Dọc theo đường đi có những thôn xóm nhỏ vô cùng thưa thớt người, thoạt nhìn cực kỳ cũ kỹ, phần lớn thì lại là cây cối sắc xanh chưa được khai phá.

Chỉ có trên con đường này thì bạn mới có thể biết được mùa xuân đã sớm nở bung rực rỡ được rất nhiều ngày ở bên cạnh bạn rồi. Ngửi mùi bùn đất và hương cỏ cây, bạn mới có thể phát hiện ra đầu hạ đã tới, nhiệt độ đã ngóc đầu trở lại, lại tới mùa có thể mặc váy nhẹ nhàng như đóa hoa, đạp thanh ngắm biển.

Dựa người lên cửa sổ xe Jeep của anh Nhạc, tầm nhìn cao hơn khiến cô có thể trông thấy phong cảnh ở xa hơn, dưới trạng thái làm việc mang áp lực lớn nhất, cơ thể và cảm xúc lại không tự chủ được mà thả lỏng, được sắc xanh khắp trời này chữa lành.

Người đang ở Đại Bộ, tuy rằng không thể đạp xe đạp dạo quanh công viên bờ biển, nhưng lại có thể ngồi ở ghế phụ lái của anh Nhạc, hít thở gió biển.

Khi từ trong cái sắc xanh lục về đến sắc thái của thành phố, Dịch Gia Di nghĩ, mình lại có sức để nhìn thi thể nữa rồi, nếu bây giờ về cục cảnh sát Bắc Tân Giới có thể lại nhìn lại mấy chục dòng chảy hình ảnh thêm ba, bốn lần nữa…

Mang theo sức lực đã quay trở về cơ thể, Dịch Gia Di đi vào hiện trường gây án.

Khóe mắt cô liếc qua đám người Vương Kiệt Vượng phía sau, chần chừ khoảng vài giây lại lén lút hít một hơi thật sâu, bắt đầu đến màn biểu diễn của cô rồi…

Sau khi đứng thẳng người, cô giả bộ trong căn nhà vẫn chưa mở đèn lên cố tình giả vờ mò mẫm, bước một bước ra ngoài, nhờ ánh trăng mờ ảo để quan sát căn nhà một cách thật cẩn thận.

Đám người Tiền Bồi Nhưỡng vẫn chưa quen với thói quen làm việc của Dịch Gia Di, đi theo cô vào được hai bước mới phát hiện ra Phương Trấn Nhạc vẫn còn đứng nguyên tại chỗ mà không theo cùng.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, lại thuận theo ánh mắt nghiêm nghị của Phương Trấn Nhạc quan sát Dịch Gia Di, thấp thoáng hiểu ra được nữ tổ trưởng đang mô phỏng hồ sơ tội phạm, cho nên bọn họ cũng ăn ý ngầm mà lùi lại một bước, quan sát Dịch Gia Di đang mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc kia.

Tưởng tượng tổ trưởng Dịch đang làm một chuyện vô cùng chuyên nghiệp mà những người khác đều không biết, bọn họ lập tức cảm thấy kính trọng cô hơn hẳn, cho dù Dịch Gia Di diễn rất sứt sẹo nhưng cũng chỉ có loại cảm giác “không dễ phát hiện.”

Dần dà, vẻ mặt của bọn họ cũng nghiêm túc giống như Phương Trấn Nhạc, ánh mắt lập lòe, không dám bỏ qua bất cứ một động tác nhỏ nào của Dịch Gia Di.

Dịch Gia Di đi được vài bước, dường như hoàn toàn không nhìn thấy rõ xung quanh nên tùy tiện bước sang bên trái một bước nhỏ.

Ngay sau đó cô lập tức dừng lại, vì sau bốn, năm bước trước huyền quan của căn nhà này, dưới cái tủ bên tay trái vốn đặt một cái bàn nhỏ đã bị chuyển đi, chỉ để lại bốn dấu chân bàn trên mặt đất và giá để đồ có cùng độ rộng với cái bàn.

Vì cái bàn đã không còn cho nên người có thể đi qua tiếp, nhưng giá để đồ nhô ra sẽ khiến người không quen với cảnh vật nơi này bị đụng đầu trong bóng tối.

Đương nhiên là Dịch Gia Di nhìn thấy cái giá để đồ đó rồi cho nên cũng không thật sự đâm đầu vào đó.

Nhưng trong dòng chảy hình ảnh, hung thủ không hề nhìn thấy cái giá để đồ đó, hơn nữa khi ấy gã còn cụng trán ở chỗ này nữa.

Cô giả bộ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cái giá để đồ và suy nghĩ, vừa vờ như cúi đầu quan sát dấu vết mà cái bàn đã từng đặt ở đây trước đó để lại trên mặt đất trống, vừa nghiêng đầu nghĩ ngợi…

Sau một phút, Dịch Gia Di cảm thấy đã diễn đủ rồi, đủ để thuyết phục mấy kỹ thuật viên và thám tử phía sau kia mới quay đầu giả bộ không chắc chắn hỏi: “Sir Tiền, cái giá để đồ nhô ra này, các đồng nghiệp ở bộ phận giám định đã từng thu thập chưa?”

Bình Luận (0)
Comment