Chương 1004: Manh mối mới, một cộng một… 2
“?” Tiền Bồi Nhưỡng bị hỏi đến, ấp úng mãi vẫn không trả lời được.
Vì khi đám người ở bộ phận giám định tới đây thì trời đã sáng, cho dù không đủ sáng thì cũng sẽ bật đèn. Vừa mới vào cửa đã có thể nhìn thấy cái giá để đồ nhô ra lộ liễu ngay mé trái của huyền quan, tuy rằng cảm thấy có hơi vướng xíu nhưng đã nhìn thấy rồi, hiển nhiên cũng sẽ vòng qua chứ không đụng vào nó.
Hung thủ giết người không phải ở phía bên huyền quan và phòng khách này, toàn bộ khu vực này chẳng qua chỉ là khu vực trung tâm quan sát, bọn họ chụp ảnh dấu chân trên mặt, ngồi xổm xuống thu thập những vật nhỏ tí để lại trên mặt đất, kiểm tra cánh cửa, dấu vân tay trên tường… khảo sát vô cùng có dụng tâm, nhưng cái giá để đồ này thì bọn họ thật sự chưa từng khảo sát tới.
Mà hình như cũng không cần thiết phải khảo sát gì thì phải?
Dịch Gia Di vừa nhìn vẻ mặt của Tiền Bồi Nhưỡng đã biết ngay bộ phận giám định chưa khảo sát chỗ này mà, cô quả thật cũng không nhìn thấy báo cáo thu thập thông tin liên quan đến vị trí này trong báo cáo đã trình lên của bộ phận giám định Bắc Tân Giới.
“Vì hung thủ mò mẫm vào đây trong bóng tối, hơn nữa gã còn không quen thuộc cảnh vật trong căn nhà này… Vừa rồi tôi đã bắt chước theo thình hình của hung thủ khi bước vào đây, hình như rất dễ va phải cái tủ nhô ra này. Cho nên, nếu thật sự đụng phải, liệu rằng chỗ này có để lại tế bào da và vết dầu của hung thủ hay không? Giống như dấu vân tay chẳng hạn.”
Dịch Gia Di duỗi ngón tay chỉ về phía cái tủ rồi lại chỉ về trán mình.
“… Có khả năng.” Tiền Bồi Nhưỡng nghe Dịch Gia Di nói vài câu đã lập tức hiểu ra ý của cô.
Lại nhìn cái tủ nhô ra ngoài kia, chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa nghi ngờ: Một đám người bọn họ đi làm khảo sát sao lại bỏ sót chỗ này cơ chứ?
Nhận lấy hộp đồ nghề từ trong tay trợ lý và mở ra trên mặt đất, sau khi tìm ra được mấy công cụ như một cái chổi nhỏ, dung dịch hóa học và băng dán, anh ta đi đến phía trước cái tủ nhô ra kia, ngẩng đầu giơ cao bàn tay, thật cẩn thận tìm kiếm thông tin.
Sau vài phút, anh ta hạ hai cánh tay nhức nhối xuống vẩy vài cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di đã đi vào phòng khách, vừa tiếp tục bắt chước hung thủ vừa thi thoảng lại quay đầu quan sát anh ta.
Anh ta hít một hơi thật sâu với tâm trạng phức tạp, lớn tiếng hô: “Tìm được dấu vết mà hung thủ để lại rồi.”
“Thật sao?” Dịch Gia Di thật sự hoàn toàn không phải đang “tiếp tục bắt chước hung thủ”, cô hoàn toàn vẫn đang đợi kết quả của Tiền Bồi Nhưỡng, lúc này nghe được câu trả lời khẳng định của sir Tiền, cuối cùng mới yên lòng nổi.
Đã trải qua thời gian dài như vậy rồi mà vẫn có thể thu thập được, không hề bị phá hỏng cũng không hề bị thời gian chôn vùi, thật sự… quá tốt rồi!
Một đám người lập tức vây đến bên cạnh Tiền Bồi Nhưỡng, anh ta chịu đựng cảm giác đau nhức lại giơ cao hai cánh tay lên, phun một vài thứ gì đó không biết tên lên phía trên cái giá để đồ nhô ra kia, bên trên lập tức xuất hiện vài vết tích.
“Mấy thứ này đều là dầu trên mặt hung thủ, khi mặt của gã va vào chỗ này đã để lại, giống như vừa rồi tổ trưởng Dịch đã nói…
Vì manh mối nằm ở trong nhà, chúng ta vẫn luôn đóng cửa sổ cho nên tuy đã qua ba tháng rồi vẫn có thể giữ lại được.
Các anh nhìn xem, độ cung và hình thái lên xuống này cho thấy chỗ bị va vào đây chính là trán của gã. Tóc của gã chắc hẳn đã vô cùng bẩn rồi, vì thế tuy rằng có vài sợi đã rũ xuống trước trán nhưng cũng không phủ hết trán được, hơn nữa trên tóc còn có dầu, mấy đường này là dấu tóc của gã để lại, chỗ này là trán của gã…”
“Hung thủ là một người có nếp nhăn trên trán rất nặng.” Vương Kiệt Vượng lập tức giành trả lời.
“Khi thực hiện vụ án đầu tiên, hung thủ chắc hẳn rất khẩn trương, tôi nghĩ vẻ mặt của gã khi ấy có khả năng là nhăn mày, nhưng tuyệt đối không thể là loại biểu cảm nhướng cao mày xô ra nếp nhăn trên trán được.” Dịch Gia Di làm ra vẻ mặt nhíu mày rồi lại làm ra vẻ mặt nhướng cao mày.
“Khi nhướng mày lên sẽ xuất hiện nếp nhăn trên trán, nhưng vẻ mặt này… rất giống tò mò, nghi ngờ, hoặc là lúc kinh ngạc mới làm ra biểu cảm ấy…” Kỹ thuật viên trợ lý của Tiền Bồi Nhưỡng nói.
“Đúng rồi.” Dịch Gia Di búng tay một cái với vẻ mặt tán đồng, lại bổ sung thêm kết luận: “Cho nên, rất có khả năng hung thủ là một người đến ngay cả lúc không nhướng mày mà vẫn có rất nhiều nếp nhăn.”