Chương 101: Sir Phương quá giảo hoạt
“Hình thức gì đó đều bị bọn họ dùng hết rồi, hoa tươi, trà sữa, thắp hương, múa sư tử…” Phương Trấn Nhạc ngồi nghiêng người trên bàn nghĩ ngợi, sau đó trượt nhẹ xuống, đôi chân dài vững vàng đáp xuống mặt đất.
Anh chỉnh lại quần áo, lại giậm chân giũ phẳng nếp gấp trên quần, sau đó cúi đầu nhìn mình rồi mới ưỡn thẳng ngực, ngẩng đầu, cười với Dịch Gia Di và giang hai cánh tay: “Vậy tôi chỉ có thể cho cô một cái ôm thôi.”
“Sir Phương quá giảo hoạt!”
“Nay mới là ngày đầu tiên Thập Nhất tới mà!”
“Lúc em vừa vào tổ, anh Nhạc cũng không chào đón như thế!” Lưu Gia Minh còn nhớ trên mông mình ăn một cước của Phương Trấn Nhạc, khi ấy bụi trên giày anh Nhạc đều cọ hết lên quần cậu ta.
“Ha ha ha…”
Dịch Gia Di đỏ bừng mặt, tuổi còn nhỏ lần đầu tiên bị đùa giỡn, hoàn toàn không biết nên ứng phó thế nào, cũng tại kinh nghiệm của cô quá ít.
Phương Trấn Nhạc khẽ cười một tiếng, thu hai cánh tay lại, vỗ lên bả vai của Dịch Gia Di, trong giọng nói trầm thấp mang theo hai tiếng cười: “Sau này nếu như mấy người này sai cô, bắt nạt cô thì đừng khách sáo, cứ đánh bọn họ, đá cũng được.”
“Này! Anh Nhạc!” Lưu Gia Minh là người đầu tiên kháng nghị.
Phương Trấn Nhạc không để ý đến tiếng phản kháng của đám khỉ này mà móc một thứ trong túi ra đưa cho Dịch Gia Di: “Còn nữa, khỏi cần lén lút vẽ vòng tròn, đây cũng là văn phòng của cô, muốn vẽ lúc nào thì vẽ lúc đó.”
Dịch Gia Di nhận lấy, mở ra xem trong lòng bàn tay.
Là một cây bút viết bảng màu đỏ hoàn toàn mới.
…
Ngày thứ hai vào đóng quân ở văn phòng tổ trọng án B và cầm được cây bút đỏ mới đã xuất hiện hung án.
Dịch Gia Di theo sir Phương ra khỏi cục cảnh sát, lén lút nhét cây bút đỏ mới vào trong túi quần.
Cô cảnh sát trẻ ngồi trên xe cảnh sát có hơi khẩn trương, duỗi tay vào trong quần nắm cây bút mới, lén thì thầm: “Bút đỏ bút đỏ, nghe tiếng lòng của ta, trừng trị cái ác biểu dương cái thiện, thuận lợi phá án…”
…
“Lần nào cô có thể ngồi ở văn phòng thoải mái ngây người hết một tiếng coi như là may mắn lắm rồi.” Lâm Vượng Cửu phất tay, chỉ nhịn được một lúc đã lại oán trách, có thể nói là ông hoàng năng lượng tiêu cực ở tổ B.
Sau khi xe cảnh sát khởi động, tất cả mọi người đều chuyển tầm nhìn lên người Dịch Gia Di, giống như cô gái trẻ yểu điệu này ngồi lên chiếc xe này cùng một đám đàn ông thô kệch đi đến hiện trường gây án xem thi thể là một chuyện kỳ quái cỡ nào vậy.
Pháp y và các chuyên gia giám định đi cùng xe cũng thi thoảng liếc mắt nhìn Dịch Gia Di, cô cảnh sát trẻ đột nhiên gia nhập này vừa xinh vừa đáng yêu, chỉ là không có một chút sát khí của người làm nghề này tí nào.
Sau vài phút, Phương Trấn Nhạc thu tầm nhìn từ bên ngoài xe về, trông thấy ánh mắt của mọi người mới mở miệng giới thiệu: “Đây là thám tử mới của tổ B tên Dịch Gia Di, trực giác bắt hung thủ rất mạnh, hôm bắt hung thủ của vụ án giết người ở phố Pitt rất dũng cảm, sau này mong mọi người quan tâm nhiều hơn.”
“Mọi người cứ gọi cô ấy là Thập Nhất.” Lưu Gia Minh tích cực quảng cáo.
Bác sĩ pháp y Hứa Quân Hào vừa hỏi tại sao lại gọi là Thập Nhất thì Lưu Gia Minh đã định mô phỏng tiết mục Phương Trấn Nhạc duỗi hai ngón tay cái và Dịch Gia Di đẩy hai ngón tay của người ta lại đọc mười một, nhưng lại bị Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di ở hai bên mỗi người đánh một quyền, mới ngượng ngùng dừng lại.
“Đây là pháp y Hứa Quân Hào ở bên bộ phận pháp y, cô cũng biết rồi…”
“Đây là bác sĩ xét nghiệm cao cấp bên bộ phận giám định, Trần Quang Diệu, chúng tôi đều gọi là anh Đại Quang Minh, sau này cô cũng gọi như thế đi.”
Không thể trêu chọc Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc nên Lưu Gia Minh dứt khoát làm người giới thiệu, giới thiệu tất cả mọi người thậm chí không phải là đồng nghiệp của thám tử tổ B ở trên xe một lượt.
Dịch Gia Di gọi từng người một, giống một đứa trẻ học theo một cách máy móc khi tết đến theo cha mẹ tới thăm người thân và chúc tết.