Chương 102: Từ từ học là được
Trước đây cô chỉ là nhân viên văn chức, mọi người đều coi cô thành thiếu nữ vô tri vừa mới tốt nghiệp, có thể chăm sóc thì chăm sóc, cũng rất khoan dung đối với yêu cầu năng lực làm việc của cô, không xảy ra lỗi lớn là được.
Một cô gái trẻ thôi mà, từ từ học là được.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, cô là thám tử chính thức của tổ trọng án, tương đương với trực tiếp vượt qua phân đoạn cảnh sát mặc quân trang này, nhảy cấp làm cảnh sát chìm.
Hiển nhiên mọi người tràn đầy nghi ngờ về năng lực của cô và việc vượt cấp thăng chức, sao cô có thể thăng chức? Sao cô có thể làm thám tử điều tra được?
Dịch Gia Di cũng cảm giác được loại áp lực này, khi đến địa điểm, cô cổ vũ bản thân: Cho dù là mèo to hay mèo gầy, có thể bắt được hung thủ chính là mèo giỏi.
Cô có dị năng trên người, chỉ cần có thể phục vụ chính nghĩa, diệt trừ cái ác biểu dương cái thiện cũng coi như giúp ích được cho xã hội, quyết không thể để bản thân sợ hãi trước.
Nghĩ như thế, chút khó chịu và chột dạ rối bòng bong này đều mất sạch, cô lại phấn chấn hơn hẳn.
Phương Trấn Nhạc xuống xe sau cô, đi lên hai bước, quay đầu nhìn cô rồi lộn lại: “Không sao, mới đầu đến hiện trường có khả năng sẽ hơi sợ hãi, lúc đầu đám người Gia Minh cũng trốn tránh, rất bình thường thôi. Cô từ từ thích ứng và học dần, hôm nay đứng bên ngoài nhìn mọi người làm việc thế nào là được.”
“Tôi biết rồi, anh Nhạc.” Dịch Gia Di cảm giác được thiện ý của anh, đáp lại bằng nụ cười vô cùng có tinh thần để an ủi trái tim của đối phương.
“Ừm, súng của cô đã gửi thư xin giúp cô rồi, sau này mỗi ngày bớt một giờ đi học bắn súng, thông qua kiểm tra là được.” Phương Trấn Nhạc vỗ vai Dịch Gia Di, thu lại tâm trạng, gương mặt trở nên nghiêm túc, sải bước đi về phía khu vực bị khoanh vùng cảnh giới.
Hứa Quân Hào vừa đeo găng tay trắng vừa đi theo, lấy vài viên kẹo mận trong túi nhét cho Dịch Gia Di sau đó gật đầu với cô rồi cũng nhấc dây cảnh báo chạy vào trong.
Dịch Gia Di cầm kẹo mận, để thẻ công tác trước ngực nhưng khi đi đến rào cảnh báo vẫn bị cảnh sát mặc quân trang chặn lại.
Cô chỉ đành chỉ vào thẻ công tác trước ngực rồi nghiêm túc nói với cảnh sát quân trang: “Thám tử CID 7647.”
Cảnh sát mặc quân trang nghiêm túc nhìn thẻ công tác trước ngực cô, lại nhìn gương mặt cô, rồi lại tiến một bước quan sát cẩn thận thẻ công tác của cô, lúc này mới gật đầu, lễ phép nói: “Thật xin lỗi, cảnh quan.”
Sau đó lùi lại một bước, ra hiệu “mời vào.”
Lúc này, những người khác đều đã vây quanh thi thể và bắt đầu làm việc.
Dịch Gia Di hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn đám đông vây xem một vòng bên ngoài dây cảnh báo, lúc này mới bước nhanh về phía đám người sir Phương.
Trần Quang Diệu bên bộ phận giám định dẫn các kỹ thuật viên xét nghiệm kiểm tra hiện trường, các kỹ thuật viên xét nghiệm cẩn thận đến mức ngay cả vết máu dính trên lá cây cũng không bỏ qua, chỉ sợ bằng chứng quan trọng sẽ bị bỏ lỡ.
Xác định thu thập xong xuôi chứng cứ và manh mối gần đó, pháp y Hứa Quân Hào mới dựa theo con đường mà Trần Quang Diệu chỉ điểm để tiếp cận thi thể, ngồi xuống kiểm tra.
Thi thể được phát hiện trên con dốc phía tây phố Ferry, phía nam công viên phố Cherry, nói là thi thể thật ra cũng không chuẩn xác vì ở hiện trường chỉ phát hiện được một khối thi thể được đựng trong túi thực phẩm màu xanh.
“Buổi sáng nhân viên vệ sinh là bà Lâm đã phát hiện ra thi thể, dân chúng vây xem có người nói buổi sáng nhìn thấy trên thảm cỏ có cái túi này tưởng là rác nên chỉ liếc nhìn một cái rồi đi, đã hỏi qua vài người, người nhìn thấy sớm nhất đó nói là khoảng hơn tám giờ, đang trên đường giao hàng đến căn tin của tòa nhà văn phòng, người này nói rất chắc chắn.
Còn có một người dậy sớm dắt chó đi dạo cũng nói đã nhìn thấy, chó nhà mình còn sủa cái túi, người đó tưởng là rác nên kéo chó đi, đại khái là khoảng tám rưỡi.” Một cảnh sát mặc quân trang chạy đến hiện trưởng phong tỏa sớm nhất báo cáo với Phương Trấn Nhạc.