Chương 103: Bên này còn khối thi thể
“Ừm, Gary, cậu đi làm ghi chép với đồng nghiệp này đi, để lại cách liên lạc những người dân đã cung cấp manh mối.” Phương Trấn Nhạc vừa dặn dò vừa cúi đầu quan sát cẩn thận khối thi thể và cái túi bảo vệ môi trường màu xanh lá được bộ phận giám định thu thập được.
Triệu Quang Diệu vừa thu thập bằng chứng vừa đi xuống đồi cỏ, thi thoảng lại ngồi xổm xuống gọi kỹ thuật viên xét nghiệm cấp dưới tới lấy vật chứng.
Đi rồi lại đi đột nhiên anh ta đứng dậy, quay đầu nói với Phương Trấn Nhạc: “Sir Phương, bên này còn khối thi thể.”
Phương Trấn Nhạc bước vài bước qua đó và cúi đầu nhìn, bên dưới đồi cỏ chưa được phát hiện này có một chỗ chất đống đá, cỏ dại mọc thưa thớt.
Trên đá xuất hiện ít vết máu và vật không rõ, bên dưới nữa thì lại là túi đựng rác màu đen cỡ lớn để mở và một vài khúc thi thể rải rác bị cỏ cao che lấp.
“Xem chừng là ném thi thể từ trên đồi cỏ, phần trong túi thực phẩm màu xanh lá rơi ở chỗ gần bên trên bị vướng lại, túi to hơn này thì rơi xuống, một đường lăn tới bên này.” Trần Quang Diệu nói xong lại vẫy tay gọi các kỹ thuật viên xét nghiệm.
Cứ như vậy phạm vi cần thu thập bằng chứng mở rộng ra gấp vài lần.
Triệu Quang Diệu lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn mặt trời dần gay gắt, ngay cả lòng dạ thở dài cũng không có.
Loại thời tiết này kiểm tra thu thập bằng chứng quá khó, thời gian càng lâu thì nguy cơ vật chứng bị ô nhiễm cũng càng lớn.
Anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế tâm trạng phiền muộn, ngồi xổm bên vết máu, tập trung lực chú ý đảm bảo mình sẽ không bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào.
Dịch Gia Di đi xung quanh các nhân viên công tác, không dám quá lại gần, sợ mình lần đầu tiên ra hiện trường, nếu không hiểu chuyện ngược lại sẽ rước thêm rắc rối cho mọi người.
Lưu Gia Minh đang ở bên cạnh xe cảnh sát làm ghi chép về bà Lâm là nhân viên vệ sinh đã mở túi thi thể đầu tiên ra, các cảnh sát mặc quân trang canh chừng dây cảnh báo, thi thoảng còn phải khuyên đám đông xem náo nhiệt quá nghiêm túc, gần như sắp ùa vào trong.
Chú Cửu đang ở cùng pháp y Hứa Quân Hào, đối phương nói câu nào thì ông ta nhớ câu đó, thi thoảng còn chắt lọc một ít manh mối ở hiện trường, tiện tổng hợp báo cáo cho Phương Trấn Nhạc.
Dần dần nhiệt độ tăng cao và mặt trời càng ngày càng nóng gắt khiến xung quanh ngập trong một loại mùi kỳ quái pha trộn giữa mùi mồ hôi và mùi thối không rõ, cảnh sát mặc quân trang bao vây gần đó dần lộ ra vẻ mặt buồn nôn, đám đông xem náo nhiệt đó cũng bị mùi này đuổi đi dần.
Dịch Gia Di lại không vì thế mà bỏ chạy, cô nhìn thấy thi thể sẽ không cảm thấy ghê tởm và sợ hãi, vì ngay sau đó đã bị kéo vào trong dòng chảy hình ảnh, hoàn toàn không rảnh quan tâm có thối hay không, có buồn nôn hay không.
Vài cảnh sát mặc quân trang đứng canh dây cảnh báo nhìn thấy Dịch Gia Di đứng gần thi thể lại không hề có phản ứng nôn ọe gì, ngược lại lộ ra vẻ mặt khá thông cảm: Có thể làm thám tử chung quy vẫn có vài phần năng lực.
Vẻ ngoài trông không dũng mãnh nhưng trong có lẽ nội tâm lại rất mạnh mẽ.
…
Lần này Dịch Gia Di không nhìn thấy hiện trường hung án hoàn toàn.
Cô nhìn thấy nạn nhân nữ không một mảnh vải che thân nằm hôn mê bất tỉnh trong môi trường tối tăm bẩn thỉu và chật chội, hung thủ bóp cổ nạn nhân và không ngừng dùng sức.
Tuy rằng nạn nhân đang giũa dụa nhưng cũng chẳng qua chỉ là hai chân chậm rãi đá lung tung, cánh tay mềm oặt vung vài cái rồi thôi, rõ ràng trước khi bị bóp cổ, sức sống trong cơ thể cô ta đã không còn sót lại mấy phần rồi.
Mấy đoạn rất ngắn.
Dịch Gia Di nhìn thấy tay và tay áo của hung thủ, bả vai và mặt của anh ta lại giấu trong bóng tối.
Không biết có phải vì thi thể không nguyên vẹn hay không cho nên dòng chảy hình ảnh nhìn thấy cũng không trọn vẹn.
Dịch Gia Di lấy lại tinh thần nhìn xung quanh, cô cần nhìn thấy nhiều khối thi thể hơn nữa để làm bằng chứng cho suy đoán của mình.
Cho nên ngay khi mọi người đều cảm thấy cô sẽ tránh đi thật xa, hoặc là bị dọa sợ mà xảy ra phản ứng sinh lý gì đó thì cô lại vòng qua khối thi thể bị phát hiện đầu tiên, chạy về phía có nhiều khối thi thể hơn vừa bị Trần Quang Diệu phát hiện.