Chương 104: Cô nhìn thấy nhiều hơn
Lưu Gia Minh ghi chép xong đã nhìn thấy cô cảnh sát trẻ nhíu mày sải bước đi xuống dốc.
Mạo hiểm tiến lên gì đó, Dịch Gia Di chính là như thế.
Cậu ta lại dặn dò bà Lâm vài câu rồi dùng tay che mũi, một đường đi xuống dốc.
Bác sĩ pháp y kiểm tra qua khối thi thể được phát hiện đầu tiên, gọi cấp dưới thu khối thi thể niêm phong mang về rồi cũng di chuyển bước chân xuống cuối dốc.
“… Phán đoán sơ bộ của khối thi thể vừa rồi là khu vực xương bả vai bên phải, khối này là cánh tay trái… đây là chân phải… khúc này… tạm thời không có cách nào phán đoán…”
Cùng với Hứa Quân Hào kiểm tra và cất từng khối thi thể đi, sắc mặt của mọi người càng lúc càng nặng nề hơn.
“Tôi đã từng gặp kẻ muốn phân xác sau khi giết người muốn, chia rồi lại chia đột nhiên gọi điện báo cảnh sát, khi chúng tôi đến hiện trường, hung thủ ngồi trong vũng máu khóc rống lên… loại phân xác thành các khúc nhỏ như thế này phải cắt trong thời gian vô cùng dài, còn có thể thành công hoàn toàn và chia thành túi ném đi… không phải vô cùng hung ác thì chính là biến thái.” Lâm Vượng Cửu vê điếu thuốc nhét trên vành tai và nghịch bật lửa trong túi, quanh quẩn tại chỗ với vẻ hơi bất an.
“Bây giờ vẫn chưa phát hiện ra tay, không có dấu vân tay cũng không có đầu… muốn xác nhận thân phận rất khó.” Phương Trấn Nhạc nhíu chặt mày, đứng dậy đi xung quanh tìm kiếm.
Anh vẫn chưa nói xong nhưng Lâm Vượng Cửu lại nghe hiểu.
Mỗi năm chỉ riêng số vụ án người mất tích ở Hương Giang đã nhiều không đếm xuể rồi.
Không có cách nào xác nhận thân phận, lại không tìm được những manh mối gì khác, cho dù thủ đoạn giết người có độc ác cỡ nào cũng rất khó phá được án.
Ông ta lau mồ hôi, nghe thấy Phương Trấn Nhạc hỏi mấy người Gary đi tìm chứng cứ ở phạm vi rộng cách đó rất xa xem có phát hiện gì không, nghe thấy đám người Gary đồng loạt đáp “không có,” ông ta cảm thấy ngọn lửa bức bối trong khoang ngực cháy càng vượng hơn, tai nghe tiếng người cũng dần trở nên ong ong.
Lúc này sắc mặt của Dịch Gia Di cũng không dễ coi cho lắm, tin tức mà cô nhận được không chỉ là phá án khó mà còn là tương lai, phía cảnh sát phải tốn bao nhiêu thời gian và sức lực để điều tra vụ án khó khăn này.
Cô nhìn thấy nhiều hơn…
Hung thủ giấu trong bóng tối, cởi cái áo sơ mi dài tay màu xanh đen trong dòng chảy hình ảnh lần trước và thay một cái áo chữ phông màu xám vào.
Người bị ấn dưới tay anh ta cũng không còn là một nữ sinh hơi mập cả người trần truồng nữa mà là một thiếu nữ gầy gò thon thả, trên người cô ta có thêm vài vết dao rạch mới và vết bầm dài do roi quất ra, khi bị hung thủ bóp cổ ấn xuống, sức giãy dụa của cô ta cũng hơi yếu, chỉ còn lại ngón tay run rẩy.
Sau khi đoạn dòng chảy hình ảnh này qua đi, Dịch Gia Di lại nhìn thấy một khối thi thể khác, lại mở ra một cảnh tượng hoàn toàn mới.
Hung thủ ấn nữ giới có dáng người cao lớn lên tường, khung xương của đối phương không nhỏ, thoạt nhìn dường như còn rộng và thô hơn cả hung thủ nhưng lúc này lại khuất phục dưới sức mạnh của hung thủ, cơ thể mềm oặt, mỗi lần muốn vung tay đánh lại hung thủ đều chỉ có thể giơ nhẹ cách tay lên một cách tốn công mà thôi.
Mà tiếng rên rỉ đau đớn và tiếng khóc vô lực của cô ta lại càng tôn lên vẻ hùng tráng và mạnh mẽ của hung thủ, hung thủ dường như nhận được sự cổ vũ trong phản ứng của cô ta mà giơ cao cô ta lên, hai tay lại siết chặt hơn.
Lần này, Dịch Gia Di chỉ nhìn thấy lưng của hung thủ, mái tóc ngắn bẩn và rối, cùng cái áo phông ngắn tay cổ tròn.
Tiếp sau đó còn có đoạn hình ảnh thứ ba, thứ tư…
Ngón tay của cô hơi run lên, sắc mặt dần trắng bệch.
Thẳng đến khi một bàn tay hữu lực vỗ lên vai cô, cô mới phát hiện ra mình lại đang rùng mình trong thời tiết nóng nực như thế.
Phương Trấn Nhạc đưa một chai nước qua, cô ngoan ngoãn nhận lấy, vặn nắp nhưng lại không vặn được.
Anh lại lấy về, giúp cô mở nắp chai rồi mới đưa lại.
Dịch Gia Di ngửa cổ uống hết nửa chai, lau mồ hôi ở góc trán.
Phương Trấn Nhạc thấy cô uống xong rồi mới trả nắp chai nước lọc cho cô, duỗi tay vỗ vai cô coi như an ủi.
“Đi thôi, về cục cảnh sát.”
Trần Quang Diệu đội nắng to gay gắt kiểm tra chứng cứ hai lần, sir Hứa cũng đã thu thập xong toàn bộ khối thi thể, mọi người đã thành công tác ở hiện trường, phải về xét nghiệm và giải phẫu.
…