Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 105 - Chương 105 - Không Phải Có Thù Thì Chính Là Biến Thái

Chương 105 - Không phải có thù thì chính là biến thái
Chương 105 - Không phải có thù thì chính là biến thái

Chương 105: Không phải có thù thì chính là biến thái

Trên chiếc xe trở về, bầu không khí rất nặng nề, pháp y gỡ găng tay, im lặng một lúc mới bảo: “Thi thể được chặt rất nhỏ, phán đoán sơ bộ hung khí chắc hẳn là dao rọc xương.

Hung thủ chắc hẳn không có kiến thức giải phẫu gì cả, cỗ khúc chặt đúng khớp, có chỗ thì chặt rất lung tung.

Trên khối thi thể có những vết cắt và vết chặt vô nghĩa, giống như hung thủ vừa phân thây vừa trút hết tâm trạng vậy.”

“Không phải có thù thì chính là biến thái.” Lưu Gia Minh tranh cãi vô ích.

Hứa Quân Hào không đáp lời, hồ sơ tâm lý tội phạm liên quan đến hung thủ không phải là thứ mà một người làm pháp y như anh ta nên quản.

“Tại chỗ vất khối thi thể không có dấu vết hành động khác, hung thủ chắc hẳn chỉ ném thi thể ở đồi cỏ chứ không nán lại lâu, cũng không có động tác dư thừa gì khác, cho nên không để lại manh mối gì liên quan đến hung thủ. Bên ngoài túi đựng xác cũng không vết máu cho thấy chắc hẳn hung thủ khá bình tĩnh trong thời gian phân giải thi thể, trở về cục cảnh sát chúng tôi sẽ thử thu thập dấu vân tay trên túi xem có hay không, nhưng…” Trần Quang Diệu thở dài.

“Hy vọng mong manh?” Phương Trấn Nhạc nhíu mày.

“Ừm.”

“Trước cứ bắt tay vào xem trên túi và thi thể có manh mối gì không đã.” Phương Trấn Nhạc gật đầu với Trần Quang Diệu.

“Ừm, chúng tôi sẽ cố hết sức làm nhiều xét nghiệm hơn, xem có thể kiểm tra ra vài vật chất đặc biệt và manh mối đặc biệt hay không.” Trần Quang Diệu vỗ lên cánh tay của Phương Trấn Nhạc, Phương Trấn Nhạc cũng vỗ lên vai anh ta đáp lại.

Về đến cục cảnh sát, mọi người cổ vũ lẫn nhau, rồi mỗi người đi một ngả.

Gary tới bộ phận giám định ngồi chờ, Phương Trấn Nhạc và những người khác thì lại cùng nhau vào phòng giải phẫu.

Pháp y lấy khối thi thể ra, phán đoán vị trí của từng khối rồi ghép lại sắp xếp.

Khi một khối cuối cùng được Hứa Quân Hào cầm trong tay và đang cố gắng phán đoán thì Dịch Gia Di vẫn luôn không nói tiếng nào cuối cùng mở miệng: “Những phần còn lại của cơ thể đã bị chặt này không thuộc về cùng một người.”

Hứa Quân Hào sững sờ, ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Di rồi lại nhìn khối thi thể trên giường giải phẫu, nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

Lâm Vượng Cửu đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Dịch Gia Di, lẽ nào người này không chỉ nhìn ra hung thủ mà còn biết nhìn thi thể?

Ông ta nhìn xung quanh, không phải cô thật sự có thể trao đổi với người chết cho nên nhìn thấy bây giờ có rất nhiều quỷ hồn đang đứng quanh đây, mới nói ra người chết không chỉ có một?

“Thập Nhất, không thể cắt ngang vụ án như thế, sir Hứa làm việc, cô đừng nói lung tung.” Lâm Vượng Cửu xua tay, ra hiệu cho Dịch Gia Di hãy nhìn nhiều nói ít.

Vốn dĩ cô cảnh sát nhỏ được điều từ văn chức qua đây đã có rất nhiều người nhìn chằm chằm rồi, nếu lại ăn nói lung tung xảy ra sai lầm vậy sẽ khiến tổ trọng án rất khó coi.

Dịch Gia Di mím môi, lần đầu tiên khi người khác nói chuyện với cô mà cô lại không ngoan ngoãn đáp lời.

Khi cô đối diện với Hứa Quân Hào, ánh mắt vô cùng kiên định, lại quay đầu đối diện với ánh mắt của Phương Trấn Nhạc, cũng vẫn mím môi với vẻ nghiêm nghị, không muốn thu lại “lời nói lung tung” của mình lại.

Phương Trấn Nhạc nhìn cô nhưng không dạy dỗ cô, ngược lại đi lại gần giường giải phẫu, cùng Hứa Quân Hào quan sát cẩn thận khối thi thể.

Hứa Quân Hào cúi người lại gần, phải mang theo nghi vấn “những khối thi thể này không phải của cùng một người” cẩn thận làm kiểm tra.

Lúc này đột nhiên cửa phòng giải phẫu mở ra, kỹ thuật viên xét nghiệm bên bộ phận giám định cầm một bản báo cáo xét nghiệm đi vào, cùng lúc đưa cho Phương Trấn Nhạc còn nói với Hứa Quân Hào: “Sir Hứa, chúng tôi làm xét nghiệm máu ngay lập tức đã xác nhận vết máu thu thập được ở hiện trường không phải của cùng một người, cụ thể là mấy người thì vẫn phải tiếp tục làm xét nghiệm DNA.”

Đôi mắt của Hứa Quân Hào lập tức trừng to, nhìn chằm chằm vào kỹ thuật viên xét nghiệm.

“Sao thế?” Kỹ thuật viên xét nghiệm thấy tất cả mọi người đều nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái, cũng cúi đầu quan sát mình với vẻ nghi ngờ, không có gì không đúng, đồ xét nghiệm gì đó đều mặc rất chỉnh tề mà.

Bình Luận (0)
Comment