Chương 106: Lại bị Dịch Gia Di nói trúng nữa rồi!
Mọi người lấy lại bình tĩnh lại chuyển tầm nhìn về phía Dịch Gia Di, trong đó có kỳ quái, có khó tin, phần lớn là kinh ngạc và khó hiểu.
Lâm Vượng Cửu xoa mũi, đi qua một bên.
Lại bị Dịch Gia Di nói trúng nữa rồi!
Ông ta vô thức chà xát cánh tay, lại cảm thấy cả người rét lạnh từng đợt, đôi mắt đảo xung quanh nhìn, ngoại trừ mấy người họ ra đương nhiên còn có các quỷ hồn không nhìn thấy nữa.
Nhưng…
Ông lại giơ tay sờ điếu thuốc kẹp trên tai vẫn luôn không hút đó, không nhịn được mà nghĩ: Mình mới phải bớt lắm mồm đi, cô gái trẻ người ta quả thật có chút khác thường, muốn nói gì thì cứ để cô ấy nói đi!
Ông ta lắm miệng quản người ta làm gì, thật đúng là cậy già lên mặt, tự cho là đúng.
Nghĩ như thế, khi lại nhìn Dịch Gia Di, không chỉ có thêm một phần kính sợ mà thậm chí còn có chút dè chừng và sợ hãi.
Hứa Quân Hào không có thời gian giải thích với kỹ thuật viên xét nghiệm mà lập tức cúi đầu quan sát khối thi thể.
Sau khi quan sát “hồ máu tử thi” đơn giản và kiểm tra các phần còn lại của thi thể, anh ta ngẩng đầu, hé miệng, xoa dịu cảm xúc kinh ngạc rồi mở miệng nói: “Căn cứ theo hồ máu tử thi để phán đoán thì thời gian tử vong của mấy nạn nhân này khác nhau.
Tuy có khả năng có nhân tố khác ảnh hưởng khác nhưng căn cứ theo màu da, khung xương để đoán…”
Nói xong, anh ta nhìn về phía Dịch Gia Di, nghiêm túc gật đầu và bảo: “Phần còn lại của thi thể quả thật không thuộc về cùng một người bị hại, vậy mà cô lại quan sát quan sát hồ máu tử thi sớm hơn rồi sao””
Dịch Gia Di không nói gì cả, cô cắn môi, nhìn chằm chằm vào mấy khối thi thể trên giường giải phẫu, rồi lại tiến vào trong dòng chảy hình ảnh.
Cô muốn quan sát kỹ càng lại, cho dù không nhìn thấy mặt hung thủ thì cũng phải nhớ được những thông tin khác, nói không chừng có thể bắt được manh mối quan trọng hơn.
Hứa Quân Hào thấy Dịch Gia Di lại nhìn chằm chằm vào thi thể và quan sát, không nhịn được mà chậc chậc: “Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy…”
Chẳng trách sir Phương lại điều cô ấy tới tổ trọng án… đương nhiên không phải vì cô ấy vừa ấm áp vừa ngọt ngào vừa xinh xắn, mà chính xác là vì có năng lực xuất chúng…
…
“Phán đoán sơ bộ có khoảng năm người bị hại…” Một vòng kiểm tra thi thể kết thúc, Hứa Quân Hào gỡ găng tay, cởi mũ, đi đến bên cạnh đám người Phương Trấn Nhạc đọc ra những thông tin nắm bắt được trong quá trình nghiệm thi.
Dịch Gia Di bị phái đi cùng Gary đi sắp xếp và thu thập báo cáo bên bộ phận giám định, Hứa Quân Hào quay đầu nhìn bóng lưng của cô cảnh sát trẻ, càng nghĩ càng cảm thấy rất giỏi.
Tình huống ở hiện trường ném thi thể rất phức tạp, ánh mặt trời chói mắt, màu cảnh vật và nhiệt độ… đều không ổn định, dưới loại tình huống đó nếu kiểm tra thi thể ngay tại hiện trường sẽ rất dễ bị môi trường ảnh hưởng, đưa ra phán đoán sai lệch.
Hơn nữa khi ấy thông tin hỗn loạn, muốn thu thập vật chứng và thi thể còn phải đảm bảo không bỏ sót manh mối và khối vụn thi thể quan trọng ở hiện trường đã nghiền áp toàn bộ lực chú ý của mọi người rồi.
Bản thân anh ta cũng không dám xác định dưới loại tình huống đó, có thể lập tức chuẩn bị sẵn sàng quan sát thi thể và đưa ra kết luận người bị hại không cùng một người hay không.
Huống chi, mọi người cũng không ngờ trước được vậy mà mấy khối thi thể này lại lần lượt là của vài người, hoàn toàn sẽ không bớt thời gian ra kiểm tra các chi tiết như hồ máu tử thi…
Mà Dịch Gia Di chỉ nhìn cách vài bước lại có thể đoán ra chính xác.
Anh ta nhìn về phía Phương Trấn Nhạc, mắt to trừng mắt to vài giây mới áp chế tâm trạng, mở miệng hỏi: “Sao cô ấy biết?”
Hơn nữa nhìn từ xa như thế đã biết!
Không cần hỏi kỹ Hứa Quân Hào đang nói ai thì Phương Trấn Nhạc cũng biết đối phương đang nghi ngờ điều gì.
Hay lắm, cuối cùng cũng có người ngoài tổ B bị cô cảnh sát trẻ làm cho mơ hồ rồi, muốn tò mò thì mọi người cùng nhau tò mò, đừng hòng có người nào được miễn.
Anh nhếch môi cười với vẻ sâu xa khó hiểu, rút tờ xét nghiệm ra, liếc mắt nhìn sir Hứa rồi nói đùa: “Đừng hỏi, hỏi chính là có quỷ bám lên người.”
Nói xong, anh sải bước rời đi như sao băng, chỉ để lại Hứa Quân Hào với một đầu toàn dấu chấm hỏi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, một lúc sau vẫn chưa thể nhúc nhích.
“?”
Gì cơ?