Chương 107: Gâu 1
Ngay khi tất cả mọi người từ phòng giám định, phòng pháp y lục tục trở về văn phòng tổ B đều ăn ý im lặng.
Dịch Gia Di theo lệ cũ trong lúc bận rộn gọi điện thoại cho anh cả, mọi người đều không có tâm trạng băng qua đường để ăn cơm nên tất cả rúc trong văn phòng ăn cơm thịt heo quay của Dịch Ký.
Hiếm khí bầu không khí trầm thấp như thế, lúc ăn cơm ngay cả tên lắm mồm như Lưu Gia Minh cũng không ho he tiếng nào mà chỉ mải vùi đầu và cơm.
Tâm trạng của người nào cũng nặng như chì, mặc dù muốn nói chuyện về vụ án nhưng cũng cảm thấy trăm nghìn mối cảm xúc ngổn ngang, không biết phải nói từ đâu.
“Mất trí rồi.” Tam Phúc đặt đũa xuống, dẫn đầu mở miệng.
Mọi người liên tục đứng dậy thu dọn hộp cơm của mình, cuối cùng mới mở máy hát.
“Sát thủ liên hoàn, năm nay đúng là xúi quẩy, ngay cả vụ này cũng gặp phải.”
“Thời tiết nóng quá nên đầu óc nóng phát hỏng rồi đi.”
“Kỹ thuật viên xét nghiệm đã phát hiện ra một lượng dịch thể cực nhỏ trên mấy khối thi thể đó, trước bị xâm phạm, sau đó giết người phân thây, còn giết nhiều như vậy nữa chứ, đúng là biến thái.”
“Độ tuổi, nhóm máu, chiều cao… của các nạn nhân đều khác nhau, là giết người ngẫu nhiên, cứ là phụ nữ thì giết, rất khó giải quyết.”
“Hơn nữa, tuyệt đối không thể để truyền thông biết, báo chí mà đăng tải mấy thông tin này chắc chắn sẽ tạo thành khủng hoảng xã hội, ảnh hưởng rất xấu.”
“Bây giờ đã rất gay go rồi, ai biết ngày mai báo sẽ viết thế nào, mấy tờ báo và tạp chí đó thích nhất là mấy thứ nghe mà rợn người mà.”
“Thu hút người đọc thôi.”
“Nếu hung khí là dao lọc xương vậy gần như nhà nào chẳng có, bộ phận giám định nói sẽ kiểm tra vật chất lưu lại ở vết thương, nhưng phần lớn đều cùng một loại rỉ sét…”
“Vậy thì vô nghĩa cả rồi.”
Phương Trấn Nhạc đi tới trước bảng trắng, lau sạch các dấu vết trước đó rồi viết ngoáy vài con chữ như [Năm người chết] [Dao lọc xương] [Phân thây và bổ dao “trút căm phẫn” “hả giận”] [Đồi cỏ phía tây đường Ferry, phía nam công viên đường Cherry.]
Anh nghĩ ngợi một chút rồi lại thêm vào: [Vẫn còn rất nhiều bộ phận còn sót chưa được phát hiện.]
“Những phần còn sót lại của cơ thể này sẽ ở đâu?” Anh cầm bút, hỏi các thám tử tổ B cũng là đang hỏi chính mình.
“Còn ở hiện trường hung thủ phân thây? Chưa kịp thủ tiêu?” Gary đứng phía sau Phương Trấn Nhạc, hỏi với vẻ không chắc chắn.
“Ừm, Gary, cậu đi tìm giám sát Quách bên bộ phận quan hệ công chúng, kêu anh ta cố hết sức đè ép đưa tin về vụ án này, nếu thật sự không ép được thì kêu báo chí cổ vũ thị dân báo cáo, nếu phát hiện ra hàng xóm hoặc là một vài căn nhà có mùi tanh tưởi hoặc mùi lạ, người có hành động khả nghi… thì hãy tích cực báo cáo.” Phương Trấn Nhạc lập tức ra chỉ thị.
“Rõ, anh Nhạc.” Gary nhận lệnh đi ngay.
“Nếu không có ở hiện trường phân thây của hung thủ vậy chắc chắn đã bị ném đi rồi.” Lâm Vượng Cửu thấy Gary rời đi, tiếp tục vấn đề vừa rồi của Phương Trấn Nhạc, triển khai thảo luận.
“Sẽ không phải bị mang tới quầy thịt rồi đấy chứ?” Ngũ quan của Lưu Gia Minh dần vặn vẹo.
“Trước không cân nhắc đến tình huống cực đoan.” Phương Trấn Nhạc kiềm chế Lưu Gia Minh đang thả bay trí tưởng tượng, kéo chủ đề về “tình huống bình thường” và “tại sao hung thủ lại chọn con dốc ở phố Ferry.”
“Sống ở gần đó?” Tam Phúc nhướng đôi mày vốn đã hơi có dáng chữ bát của mình, toàn bộ gương mặt biến thành vẻ há hốc cạn lời.
“Đối diện với hiện trường vứt xác là mấy nơi thế nào?” Phương Trấn Nhạc hỏi.
Tam Phúc lập tức đi giở bản đồ ra, sau đó đáp: “Là mấy khu dân cư như chợ bán buôn hoa quả phố Ferry, hai trường tiểu học, vườn hoa Prosperous, xa hơn về phía nam chính là cục cảnh sát của chúng ta, về phía bắc là một khu dân cư rộng lớn …”
“Ừm, Tam Phúc, cậu dẫn hai cảnh sát mặc quân trang đi tới phía đối diện đường kiểm tra, hỏi chợ bán buôn hoa quả, trường tiểu học, còn có cảnh vệ và một vài người dậy sớm ở khu dân cư xem có thể có phát hiện gì không.” Phương Trấn Nhạc giơ tay lại phái một người nữa đi.