Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 108 - Chương 108 - Gâu 2

Chương 108 - Gâu 2
Chương 108 - Gâu 2

Chương 108: Gâu 2

“Nếu không phải người sống ở gần đó vứt xác, vậy còn có người thế nào mới có thể chạy khắp nơi, vứt xác, trông không có vẻ nghi ngờ, không dễ bị người phát hiện anh ta đặc biệt chạy ở ven đường ném đồ?”

“Tài xế taxi.” Lần này Dịch Gia Di đáp lời rất nhanh, trước đây nhìn thấy các vụ án giết người liên hoàn trong các bộ phim truyền hình và tiểu thuyết có rất nhiều hung thủ là tài xế lái taxi thuê, hoăc người giao hàng có thể duy trì hoạt động trong phạm vi rất lớn: “Hơn nữa, tài xế taxi còn rất hiểu về các đoạn đường ở thành phố, biết có chỗ nào có thể vứt xác, hơn nữa đi qua đi lại cũng sẽ không bị nghi ngờ.

Nếu không phải khối thi thể đầu tiên bị phát hiện không thành công lăn xuống chân dốc thì chỉ sợ phải qua rất lâu mới có người phát hiện ra túi rác và khối thi thể bên trong ở chân dốc bị cỏ dại và đá sỏi che lấp.

Khi hung thủ vứt xác, rõ ràng đã cân nhắc đến khu đất bỏ hoang đó.”

“Ồ, nếu có rất nhiều lần vứt xác, vậy nói không chừng cũng sẽ vất ở đoạn đường phía bắc và phía nam phố Ferry,.” Lưu Gia Minh nhặt bản đồ mà Tam Phúc vứt xuống lên, toàn bộ phía tây phố Ferry đều được xanh hóa bởi các đồi cỏ dại.

Phương Trấn Nhạc đột nhiên vỗ tay: “Gia Minh, cậu đi mượn thêm vài cảnh khuyển, chúng ta xuất phát đi dọc toàn bộ phố Ferry, mở rộng tìm kiếm một chút, xem còn có thể tìm được nhiều khối thi thể hơn không.”

“Yes, sir.” Lưu Gia Minh vỗ tay lên khung cửa, chạy ra ngoài.

Lâm Vượng Cửu nhìn ánh mặt trời gay gắt bên ngoài cửa sổ, còn chưa ra ngoài đã cảm thấy cả người không thể chịu đựng được rồi.

“Thập Nhất, đi tới chỗ chị Nhân xem có mũ, quạt gì không, bằng không tìm kiếm thi thể ở phạm vi rộng như thế, chỉ một ngày có thể thiêu cô thành vừa đen vừa khô đấy.”

“Vâng.” Dịch Gia Di gật đầu, cũng nhận lệnh ra khỏi văn phòng.

Sau nửa tiếng, mọi người đã chỉnh trang xong, được chia mũ thì đội mũ, được chia khẩu trang thì đeo khẩu trang, người không được chia gì thì cầm khăn tay giặt ướt vắt lên cổ, có thể coi là đã sẵn sàng đón trận địch.

“Trong quá trình tìm kiếm nếu phát hiện tình trạng váng đầu, hô hấp khó khăn phải lập tức báo cáo, về xe cảnh sát tránh nắng, biết chưa?” Hôm nay madam có thời gian, bị Phương Trấn Nhạc kéo ra ngoài làm nhiệm vụ chung với mọi người, trước khi xuống xe đã vỗ tay răn dạy, giống như chủ nhiệm lớp nhà trẻ dẫn các cháu trong lớp đi chơi.

“Yes, madam.” Sau khi mọi người đáp lời xong lại lần lượt xuống xe, chia thành hai tổ, một tổ do madam dẫn đội, một tổ do Phương Trấn Nhạc dẫn đội.

Một tổ đi phía bắc, một tổ đi phía nam.

Khi chia đội xuất phát, đội cảnh khuyển cũng đã tới.

Dịch Gia Di nhìn thấy nước lạnh, khăn tay và bình phun sương mà người huấn luyện chó mang theo còn đầy đủ hơn cả các thám tử bọn họ cũng cảm thấy thú vị, mới sáp tới bên cạnh một chú chó chăn cừu Đức vô cùng uy phong, vừa đi theo tìm kiếm, vừa hỏi người huấn luyện của nó: “Nó trông ngầu quá, tên là gì thế ạ?”

Lưu Gia Minh cũng thò đầu tới nhìn, chỉ thấy chó chăn cừu Đức tứ chi tráng kiện, khi chạy bước nhỏ dáng người khỏe khoắn, quả thật rất uy phong.

Người huấn luyện chó dẫn chú chó chăn cừu Đức nhanh chóng tiến lên, vừa đi vừa quay đầu cười đáp: “Thập Nhất.”

“Hả?” Dịch Gia Di trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại được, cỏn tưởng đối phương đang gọi mình.

“Nó là chó chăn cừu Đức, tên là Thập Nhất.” Người huấn luyện chó vừa cười vừa bổ sung.

“…” Dịch Gia Di.

“Há há há há…” Lưu Gia Minh đi theo phía sau cô nghe thấy đột nhiên cười điên cuồng, vừa cười vừa vỗ đùi bôm bốp.

Bị Lưu Gia Minh nghe thấy, chưa đến một lúc tất cả những người ra quân lần này đều biết có một cảnh khuyển rất uy phong, trùng tên với Dịch Gia Di, đều gọi là Thập Nhất.

“Người ta cũng uy phong hơn cô, cô xem, chạy ở đằng trước, oa, dáng người đó rất mạnh mẽ nhé.” Tam Phúc cũng không nhịn được mà trêu Dịch Gia Di.

Sau khi đội ngũ không ngừng tìm kiếm và quan sát mười mấy phút từ trên xuống dưới đồi cỏ, Phương Trấn Nhạc đi lên từ chân dốc, vẫy tay gọi: “Thập Nhất!”

“Có!” Dịch Gia Di quay đầu lại ngay lập tức.

“Gâu!” Cảnh khuyển Thập Nhất vừa nghe được tên mình cũng dừng chân đáp lại.

“…” Dịch Gia Di trừng mắt nhìn cảnh khuyển rồi đi về phía sir Phương đang nhịn cười.

“Có mệt không? Cơ thể cô yếu, hay là đi qua bên đường nghỉ chân dưới bóng râm đi.” Phương Trấn Nhạc chỉ về phía bóng râm bên đường.

Bình Luận (0)
Comment