Chương 109: Gâu 3
“Không sao đâu, tôi vẫn ổn, sir Phương.” Dịch Gia Di chỉnh lại mũ, lau mồ hôi.
“Ừm.” Phương Trấn Nhạc đáp một tiếng, lại đi xuống chân dốc.
Sau khi đi được bốn năm bước, đột nhiên anh lại quay đầu: “Thập Nhất?”
“Có!” Dịch Gia Di lại quay đầu, giơ tay đáp.
“Gâu gâu.” Cảnh khuyển Thập Nhất chạy ở đằng trước cũng lại dừng chân, quay đầu ngửa cổ sủa hai tiếng.
Trên mặt Phương Trấn Nhạc hiện ra nụ cười, lúc này mới thỏa mãn bước nhanh xuống chân dốc.
“…” Dịch Gia Di.
“…” Chó chăn cừu Đức Thập Nhất.
Bầu không khí của đôi tìm kiếm cuối cùng cũng dần trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều trong quá trình trêu chọc Dịch Gia Di.
Nữ cảnh sát trẻ thở dài, mượn nước giải sầu tu hết nửa chai nước suối, lại lau mồ hôi trên mặt.
Bỏ đi, muốn chơi thì chơi, bọn họ vui là được.
Sự nhân nhượng và không đếm xỉa này của cô đã cổ vũ lòng kiêu ngạo của mọi người.
Mệt là gọi “Thập Nhất,” nóng muốn xỉu cũng gọi “Thập Nhất,” dường như gọi “Thập Nhất” là thuốc an ủi quan trọng khi bọn họ làm nhiệm vụ vậy.
Sau hơn bốn mươi phút, mọi người không thu hoạch được gì, tất cả tập trung dưới bóng râm bổ sung nước, phe phẩy quạt để bổ sung gió mát, Phương Trấn Nhạc dựa lên thân cây, quay đầu hỏi cô: “Có tức giận không?”
“Không giận ạ.” Dịch Gia Di không hề do dự mà đáp, chuyện này có gì mà phải giận, cô không để ý đến bọn họ không phải là được rồi sao?
“Thật à?”
“Đương nhiên, tôi không phải loại người nhỏ nhen đó đâu.”
“Ngoan.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, vỗ lên đầu cô.
Sau đó anh giơ tay huýt một tiếng, dẫn mọi người lại khởi hành, tiếp tục công việc.
Khi anh đi qua một chỗ rợp bóng khác ở đằng trước, nhìn thấy cảnh khuyển Thập Nhất cũng cúi người chào hỏi cảnh khuyển vài câu, trước khi rời đi động tác vỗ lên đầu cảnh khuyển Thập Nhất hoàn toàn đồng nhất.
Chú chó vui vẻ dùng miệng cọ vào tay Phương Trấn Nhạc, vẫy đuôi như múa quạt.
Phương Trấn Nhạc trông rất vui vẻ, khi rời đi bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
“…” Đột nhiên Dịch Gia Di có hơi mất hứng như thế, hơn nữa cũng bắt đầu nhỏ mọn.
…
Các thám tử và cảnh khuyển đội nắng nóng tìm kiếm, hiệu quả vô cùng không tốt.
Khưu Tố San cũng nghi ngờ có phải Phương Trấn Nhạc phán đoán sai hay không, nhưng bây giờ manh mối có hạn, điểm có thể nắm bắt được cũng không thể từ bỏ, chỉ đành chấp nhận được sự tra tấn của nắng gắt cuối thu mà tiếp tục làm việc.
Mỗi lần mọi người ngẩng đầu dường như đều nhìn thấy mặt trời đang cười lạnh: Ta muốn bọn mi phải chết.
Tìm kiếm vài ngày như thế chỉ sợ sẽ sụt vài cân mất.
Hết một ngày, ngay cả mẩu xương cũng không phát hiện ra, khi Phương Trấn Nhạc định từ bỏ thì đột nhiên cảnh khuyển Thập Nhất sủa về một hướng.
Sau khi người huấn luyện chó lên tiếng trả lời, Khuyển Thập Nhất mới ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào một bụi cỏ đằng trước với vẻ vô cùng cảnh giác.
Trên con dốc phía tây nam của ngã tư phố Ferry và phố Cherry sau khi rời khu vực Du Ma Địa tiến vào khu vực Thâm Thủy Phụ, Khuyển Thập Nhất đã phát hiện ra mấy khối thịt nằm vương vãi bị giấu trong bụi cỏ cao, sau khi pháp y đến nơi đã xác nhận những khối thịt này thuộc về thi thể người.
Túi đựng khối thi thể đã sớm phân hủy gần hết, khối thi thể lộ ra ngoài không khí, mức độ hư thối cực kỳ nghiêm trọng, có vài khối thậm chí chỉ còn lại xương trắng…
Đồng nghiệp ở bộ phận giám định đã tìm kiếm và ghi chép ở khu vực gần đó, khi quay về bên cạnh Phương Trấn Nhạc, chỉ lắc đầu mà không nói gì.
Sau khi pháp y thu thập bằng chứng xong, mọi người tạm thời rút đội trở về cục cảnh sát.
Khi mọi người về phòng điều hòa thì trời đã gần tối, tất cả đều lao vào nhà vệ sinh rửa mặt, xả nước vào dầu và lau người.
Khi ngồi về văn phòng, người nào cũng mệt rã rời, ánh mắt dựng thẳng trông có vẻ vô cùng ngớ ngẩn.
Phương Trấn Nhạc dùng tay cào mái tóc ngắn vẫn còn dính nước, liếc mắt nhìn một vòng quanh văn phòng, hỏi: “Thập Nhất đâu?”
“Tới phòng pháp y rồi, nói muốn xem sir Phương kiểm tra thi thể.” Lâm Vượng Cửu nói xong, lại cầm cốc lên uống hai hớp nước.
“Tôi đi xem sao.” Phương Trấn Nhạc đứng ở cửa văn phòng một lúc rồi quay người đi về phía phòng pháp y.
Nhiệt độ trong phòng giải phẫu rất thấp, nữ cảnh sát hậu sinh từng nhìn thấy thi thể sẽ trợn tròn mắt ngây người, bây giờ lại khoanh tay đứng bên giường giải phẫu, chuyên chú nhìn chằm chằm vào pháp y xử lý khối thi thể.
Phương Trấn Nhạc dựa vào bên cửa, nhận được một chút khích lệ.