Chương 110: Gâu 4
Người trẻ tuổi đã từng ôm kẹp văn kiện, đứng trong phòng giải phẫu với vẻ mặt trắng bệch, rõ ràng là rất sợ hãi lại có thể vứt bỏ bản năng sợ bẩn sợ thối sợ người chết, toàn tâm toàn ý dấn thân vào trong vụ án… nhìn bóng lưng gầy yếu nhưng rất thẳng của Dịch Gia Di, Phương Trấn Nhạc vô thức lộ ra nụ cười khen ngợi.
Anh đi ra khỏi phòng giải phẫu, vòng vào phòng làm việc của bộ phận giám định.
Trần Quang Diệu cúp máy và đi ra phòng xét nghiệm, trông thấy Phương Trấn Nhạc lập tức giơ tay chào hỏi: “Sir Phương, vừa vặn có manh mối mới cần nói với cậu đây.”
“Hửm?” Phương Trấn Nhạc đi theo Trần Quang Diệu tới bên bàn xét nghiệm khá trống, hai người ngồi sóng vai, duỗi tay nhận tờ xét nghiệm mà đối phương đưa rồi cúi mắt đọc.
“Khối thi thể đầu tiên bị phát hiện được đựng trong một cái túi thực phẩm màu xanh lá, trên túi viết tên một quán cơm nổi tiếng ở đại lục, tên là Xuyên Hương La, địa chỉ ở Thâm Thủy Phụ. Tôi đã gọi điện cho cảnh sát bên đó hỏi thăm rồi, người mở quán ăn này là một gia đình đến từ đại lục, nguyên quán ở Tứ Xuyên, trước đây ở Thâm Quyến hai năm, sau đó lại tới Hồng Kông kiếm sống, nhưng hơn một tháng trước hai vợ chồng già xảy ra tai nạn giao thông đã mất, vì bà cụ không phải tử vong ngay tại hiện trường mà ở viện một thời gian cho nên con trai độc nhất của bọn họ đã sang nhượng quán, toàn bộ nồi niêu bát đĩa đều bán đứt với giá thấp, gần như tiêu sạch toàn bộ tiền cũng vẫn không cứu về được. Đứa con trai độc nhất vì kế sinh nhai mà sau này mỗi ngày đều ở nhà hấp màn thần, đẩy xe hàng nhỏ đi bán khắp nơi, túi thực phẩm màu xanh là trước đó đặt làm không dùng hết nên bây giờ cậu con trai đó dùng nó để đựng màn thần cho khách hàng.”
“Hỏi được địa chỉ không?” Phương Trấn Nhạc nghe xong lời của Trần Quang Diệu cũng vừa lúc đọc xong báo cáo của đối phương, anh đứng dậy hỏi.
“Có.” Trần Quang Diệu rút một tờ giấy từ bên trên xuống rồi viết địa chỉ lên, nghĩ ngợi rồi lại bổ sung tên của cậu con trai độc nhất đó: Tôn Tân.
“Cảm ơn.” Phương Trấn Nhạc nhận địa chỉ, vừa nhìn đã biết là vị trí cụ thể.
“Nghe nói kiểu dáng bánh bột nhào mà Tôn Tân làm rất phong phú và ngon, đường tam giác, bánh gạo nếp, bánh hấp táo tàu, bánh nhân đậu gì đó…” Trần Quang Diệu nhớ lại những món ăn mà viên cảnh sát Thâm Thủy Phụ vừa giới thiệu với anh ta trên điện thoại, không nhịn được mà hơi muốn lái xe đến Thâm Thủy Phụ mua một ít, trông thấy ánh mắt kỳ quái của Phương Trấn Nhạc liếc qua, anh ta mới cười trừ dừng lại.
Phải rồi, ở thời điểm này nói chuyện này không thích hợp, không thích hợp.
“Sau này có manh mối mới cứ báo với tôi bất cứ lúc nào, vất vả rồi.” Phương Trấn Nhạc cầm địa chỉ sải bước rời khỏi bộ phận giám định nhanh như sao băng.
Trần Quang Diệu nhìn bóng lưng của sir Phương mà ngây người một lúc, đột nhiên anh ta phản ứng lại, có khả năng sir Phương đinh đi bắt Tôn Tân bán màn thần này.
Lỡ như người này là hung thủ vậy sau này bị bắt chắc chắn sẽ không làm màn thần nữa.
Trần Quang Diệu giơ cánh tay nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan làm rồi, anh ta lập tức cởi áo blouse, dặn dò những người khác trong tổ một tiếng rồi sải bước đi ra ngoài.
Địa chỉ anh ta đã ghi nhớ trong đầu rồi, nếu như đến sớm hơn sir Phương vậy anh ta sẽ mua được đồ ăn trước.
Còn nếu như đến chậm hơn sir Phương, vậy sir Phương áp giải người đi, còn anh ta sẽ giúp mang xe đẩy hàng đựng bánh bột nhào của Tôn Tân về cục cảnh sát…
…
Càng nhiều khối thi thể thì càng có nhiều người bị hại hơn.
Dịch Gia Di cố gắng muốn nhìn thấy rõ hung thủ, lại càng nhìn thấy nhiều cảnh dã man hơn.
Cô cắn răng, nhìn những người nữ có hơi yếu ớt giống như mình đó bị tra tấn, bị chà đạp, bị sỉ nhục, bị bắt nạt, dường như cũng có thể trải nghiệm được loại tuyệt vọng và nghẹt thở đó, ngón tay cô dùng sức, gân xanh nổi lên.
Cơ thể đã rất cứng ngắc, rất lạnh nhưng cô vẫn kiên trì đứng trong phòng giải phẫu nhìn các pháp y xử lý khối thi thể và thu thập manh mối…
Cô muốn nhìn thấy nhiều hơn, không ngừng nhìn và nhìn lại.
Cho dù vì thi thể không trọn vẹn mà không nhìn thấy một đoạn giết chóc hoàn chỉnh, không nhìn rõ được mặt hung thủ, nhưng chí ít cô phải nhớ rõ được căn phòng đó, nhìn thấy tay, quần áo, cánh tay và bả vai của hung thủ, thậm chí là âm thanh thi thoảng phát ra…
Thẳng cho đến hôm nay, một khối thi thể cuối cùng được tìm thấy được pháp y làm sạch để loại bỏ bùn, côn trùng, cỏ vụn và những thứ khác, Dịch Gia Di cuối cùng cũng thành công bước vào một đoạn dòng chảy hình ảnh cuối cùng của ngày hôm nay.