Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1019 - Chương 1019 - Thị Dân Tốt Đáng Được Tin Tưởng 4

Chương 1019 - Thị dân tốt đáng được tin tưởng 4
Chương 1019 - Thị dân tốt đáng được tin tưởng 4

Chương 1019: Thị dân tốt đáng được tin tưởng 4

Các đồng nghiệp ở bộ phận giám định nhanh chóng chạy đến, đám người Chương Phong cũng có mặt tại hiện trường.

Anh Đại Quang Minh dẫn A Kiệt thu thập dấu vân tay tại hiện trường để so sánh, sau vài phút, anh ta đứng phắt người dậy và nói với Chương Phong: “Xác định đây chính là chiếc xe đạp mà hung thủ đã trộm kia, bên trên có rất nhiều dấu vân tay thuộc về hung thủ.”

Chương Phong rút bàn tay đang nhét trong túi quần ra, lau mồ hôi trên lòng bàn tay vào cạnh quần.

Chờ đợi trong khẩn trương cuối cùng cũng đổi lấy được một kết quả tốt, trên gương mặt anh ta hiếm khi lộ ra nụ cười.

Trước khi đám người Phương Trấn Nhạc tới hiện trường, Trương Phong đã truyền đạt thông tin này về cho cảnh ti Hoàng đang tọa trấn tại văn phòng làm chỉ huy và Dịch Gia Di vẫn còn đang trên đường.

“Tổ trưởng Dịch, cô Trần đã báo án kia, năm nay nói không chừng lại được giấy khen công dân tốt nữa đấy, chẳng trách cô lại tin cô a như vậy, quả nhiên là không nhìn lầm!”

Nếu hung thủ gây ra nhiều vụ án ở Tân Giới mà vẫn chưa thể bị bắt, bây giờ vừa mới tới Thâm Thủy Phụ đã bị bắt, vậy thật sự tổ trọng án Tây Cửu Long bọn họ đều được nở mày nở mặt rồi.

Một tên ác ôn như vậy sắp lọt lưới khiến máu trong lồng ngực đều sôi lên, Chương Phong thực sự khó giấu nổi sự kích động, tiếng nói chuyện điện thoại cũng cao hơn một tông.

“A Hương đáng được nhận thêm giấy khen công dân tốt, sau khi cô ấy nhìn thấy đã lập tức gọi điện ngay, hơn nữa còn vô cùng thông minh nói rõ ra phương hướng mà hung thủ rời đi, ngay cả màu sắc quần áo mà hung thủ mặc cũng nhớ được rất rõ ràng.” Trong giọng điệu của Dịch Gia Di không che giấu được sự tự hào, A Hương vốn rất lợi hại mà.

“Không nói với cô nữa, tôi phải đi lùng bắt đây.” Sir Chương nói xong đã cúp điện thoại.

Dịch Gia Di ngồi trên ghế phụ lái cầm con điện thoại di động, quay đầu đối diện tầm nhìn với Phương Trấn Nhạc.

Sao cứ cảm thấy… cách diễn đạt của sir Phương có hơi kiêu căng thế nhỉ?

Đột nhiên tổ chuyên án vụ án diệt môn liên hoàn bắt đầu vây bắt hung thủ tại Thâm Thủy Phụ, người bên truyền thông lũ lượt kéo đến, ngược lại có thể vào trong dậy cảnh báo nhưng đây cũng không phải án trộm cướp, cảnh sát mặc quân ác còn không tìm được hung thủ, người bên truyền thông còn muốn tìm kiểu gì nữa?

Không tìm được hung thủ nên mấy phóng viên này dành đuổi theo cảnh sát mặc quân trang, khiến cho phía cảnh sát bực không chịu được, rảnh tay cái là gọi điện cho bộ phận quan hệ công chúng mời bọn họ tới trói buộc đám người truyền thông lại giùm.

Điện thoại trong văn phòng sir Quách bị gọi cháy máy, không chỉ có khiển trách truyền thông quấy nhiễu công vụ mà còn có người truyền thông hỏi han tình hình nữa.

Sự việc xảy ra đột ngột, Quách Vĩnh Diệu cũng chẳng biết một tí thông tin gì về việc này, nhận mấy cuộc điện thoại và ứng phó xong, anh ta dứt khoát không nghe máy nữa mà quay đầu ra nhiệm vụ cho các cấp dưới đi hỏi thăm rõ ràng tình hình đã.

“Hỏi ai vậy sir Quách? Giám sát Vương – quản lý đội cố vấn của tổ chuyên án sao ạ? Hay là giám sát Chương Phong của tổ trọng án A Tây Cửu Long phụ trách vụ án này, thân là chủ lực trong nhiệm vụ vây bắt lần này? Hay là gọi thẳng cho sir Hoàng ạ?” Cấp dưới nhận được nhiệm vụ không nhịn được mà hơi chần chừ.

Người có liên quan đến vụ án này nhiều quá, anh ta nhất thời có hơi không hiểu rõ thân phận “chủ sự” này.

“Chắc chắn không thể gọi cho sir Hoàng rồi!” Quách Vĩnh Diệu nhíu mày, gặp chuyện gì cũng gọi điện cho trưởng quan lớn, mỗi ngày trưởng quan lớn cũng không làm việc gì khác.

Về phần gọi cho ai…

Quách Vĩnh Diệu nhíu mày một lúc đột nhiên phúc đến thì lòng sáng ra, đầu óc sáng tỏ thông suốt, anh ta quả quyết bảo: “Gọi cho tổ trưởng Dịch Gia Di đi! Cô ấy có điện thoại di động, hơn nữa… tôi có dự cảm, loại hành động quan trọng này không có khả năng cô ấy không biết!”

Sau mười phút, thuộc hạ đã trao đổi với Dịch Gia Di từ đầu đến cuối sự việc và quay về báo cáo.

Cuối cùng, không nhịn được mà nịnh nọt sir Quách: “Lão đại, quả nhiên đúng như anh dự liệu, tổ trưởng Dịch không chỉ biết chuyện này mà cô ấy còn dẫn đầu khởi xướng nữa chứ.”

“Ha ha ha, làm bên quan hệ công chúng cơ mà, nếu chút chuyện này cũng không biết rõ phải tìm ai vậy cái chức giám sát này không bằng cho cậu làm luôn cho rồi.” Quách Vĩnh Diệu khó giấu nổi sự đắc ý, sau khi tự khen mình một câu, anh ta lại vội vàng gọi người vào họp, quyết định những thông tin nào có thể thông báo với bên truyền thông, những thông tin nào phải giữ lại…

Bình Luận (0)
Comment