Chương 1018: Thị dân tốt đáng được tin tưởng 3
A Hương hô lên một tiếng ngạc nhiên, giơ tay sờ mặt mới phát hiện ra gò má mình nóng hổi, hốc mắt thì ướt đẫm.
Cô ta vội vàng hé miệng: “Tôi không khóc, tôi đang cười mà.”
…
Bởi vì Thâm Thủy Phụ cũng không lớn, đường phố đông đúc mà đèn đỏ thì lắm, hung thủ muốn nhanh chóng rời đi cũng không có khả năng.
Khu vực mà sir Hoàng hạ lệnh bao vây trong vòng hai mươi phút, hung thủ tuyệt đối không thể trốn thoát được, đây là một quyết định sáng suốt rất có kinh nghiệm.
Phía đông bắc đường Tùng Thụ là cục cảnh sát Vượng giác, phía tây bắc là cục cảnh sát Thâm Thủy Phụ, phía nam là cục cảnh sát Du Ma Địa, có cảnh sát giao thông mở đường nên cảnh sát và bộ đội cơ động đến vị trí vô cùng nhanh.
Bao vây trong vòng ba mươi phút chặt chẽ, trừ phi hung thủ thật sự mọc thêm cánh, bằng không tuyệt đối không có khả năng trốn thoát khỏi khu vực này.
Dây cảnh báo vừa mới giăng ra, cách vài bước lại có một vị trí canh gác, đến lúc này các thị dân Hương Giang mới biết được cảnh sát trong thành phố này thật sự rất nhiều.
Thẳng cho tới nay, khi cảnh sát đối kháng với ác nhân, thủ đoạn có hiệu quả nhất và cũng thông dụng nhất là ỷ đông “hiếp” yếu, lúc này, cảnh sát mặc quân trang và cảnh sát chìm đồng loạt ùa ra Thâm Thủy Phụ, trong mấy ngày này “cảm giác an toàn” đã chạy khỏi bên người mọi người đột nhiên trở về một trăm phần trăm.
Chương Phong nhận được điện thoại của Vương Kiệt Vượng lập tức buông toàn bộ công tác phỏng vấn đối với các quán ăn lớn và các quầy hàng di động trong tay xuống, khi chạy đến đường Tùng Thụ trong lòng vẫn còn đang thì thào.
Chỉ là nghe một vị công dân gọi điện thoại tới nội bộ cảnh sát đã huy động nhân lực như vậy, lỡ như không tìm được hung thủ vậy chẳng phải cảnh sát sẽ rất mất mặt hay sao?
Phải biết rằng trong hơn ba tháng vụ án diệt môn liên hoàn xảy ra liên tiếp này, đây chính là lần đầu tiên đội cảnh sát hành động với quy mô lớn. Người truyền thông đã lao tới rồi, nếu hành động này toi công dã tràng, truyền thông lại biết được toàn bộ hành động chỉ dựa vào một cuộc điện thoại tới từ một công dân… Đến khi ấy sẽ đưa tin thế nào quả thật cũng không dám nói.
Mang theo sự bất an, Chương Phong dẫn thám tử của tổ A – CID và tổ B – CID Tây Cửu Long cùng nhau vòng qua dây cảnh báo, phái Tony tới Dịch Ký lấy khẩu cung của Trần Quốc Hương đã báo cảnh sát, những người khác thì chia thành ba tổ điều tra ba hướng.
Trong lần hành động này, không chỉ trong lòng Chương Phong bất an mà Vương Kiệt Vượng và cảnh ti Hoàng cũng đều hơi hoảng hốt.
Nhưng dù sao cũng đang truy nã một tên siêu tội phạm đã giết hơn bốn mươi người, hơn nữa cách vụ án diệt môn Thạch Giáp Vỹ đã nhiều ngày, rất có khả năng bây giờ hung thủ đã tiêu hết sạch tiền mà mình cướp được trước đó, cách lần gây án sau có lẽ vô cùng gần rồi, cho dù rất mạo hiểm nhưng lại chỉ có thể căng da đầu mà cố tiếp.
Huống chi việc đã đến nước này rồi…
Đến thời điểm này, mấy người Vương Kiệt Vượng ở hiện trường vụ án diệt môn tại Quy Sung đều đã không còn ngây người nữa, Tiền Bồi Nhưỡng nhìn ra được suy nghĩ của bọn họ đã sớm bay đến Thâm Thủy Phụ rồi, cho nên dứt khoát bảo: “Nơi này cũng đã khảo sát gần xong rồi, hay là các anh mau đến đường Tùng Thụ, Thâm Thủy Phụ trước đi, bên này tôi khảo sát xong sẽ lại gọi điện cho các anh sau?”
“Được.” Vương Kiệt Vượng lập tức đáp, sau đó quay người rời đi.
Tiền Bồi Nhưỡng lại gọi đám người, chỉ vào cái tủ quần áo trong phòng ngủ tại hiện trường và nói: “Nam chủ nhà của căn nhà này có rất nhiều áo polo, hơn nữa các màu tối như màu xanh sẫm, lam sẫm và đen là nhiều, trong cuộc gọi vừa rồi nói người kia mặc áo polo màu xanh sẫm, rất có khả năng quả thật là hung thủ.”
“Cảm ơn.” Đột nhiên Vương Kiệt Vượng được Tiền Bồi Nhưỡng làm cho cảm động, sau khi đứng dạy anh ta nghiêm túc cảm ơn rồi mới quay người dẫn mấy người Phương Trấn Nhạc rời đi.
Tiền Bồi Nhưỡng chép miệng, nhìn bóng lưng mấy người bọn họ, đột nhiên lại có hơi muốn làm thám tử.
Bọn họ lao ra khỏi cửa, khi phóng đến hiện trường, mái tóc tung bay và bóng lưng tiêu sái ấy thật sự khiến người sôi trào nhiệt huyết…
…
Vào phút thứ hai mươi bảy của vụ vây bắt, trên con đường quan trọng, ba viên cảnh sát mặc quân trang phát hiện ra chiếc bình giữ nhiệt phối với xe đẩy em bé mang hai màu xanh trắng xen kẽ bị vứt trong một chiếc thùng rác.
Vào phút thứ ba mươi lăm, tổ nhỏ tìm kiếm của hai người Lưu Gia Minh và Gary đã tìm được chiếc xe đạp hiệu Phụng Hoàng bị vứt trong một con hẻm tại đường Walnut, dưới một chiếc áo da rắn trong thùng đựng rác.