Chương 1017: Thị dân tốt đáng được tin tưởng 2
Nước bắn lên xe đạp của gã, cô gái vội vàng liên tục xin lỗi nhưng gã cũng không dám dừng lại, đầu cũng chẳng buồn quay qua.
A Hương nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó, ánh mắt nhanh chóng liếc qua bình nước trên xe của gã và yên sau xe đạp, sau đó cô ta không hề do dự mà quay người, sải bước chạy đến trước quầy thu ngân, quay số loạt soạt vài vòng, ngay khi âm bận vừa dứt cô ta đã vội vàng lớn tiếng hô: “Gia Di, có khả năng tôi nhìn thấy hung thủ rồi, không lầm đâu!
Gã đạp xe đạp đi qua đường Tượng Thụ, chạy về phía đường Tùng Thụ rồi.”
…
Dịch Gia Di đang cùng đám người Tiền Bồi Nhưỡng làm khảo sát lại hiện trường gây án của vụ án diệt môn thứ sáu tại Quy Sung thì nhận được điện thoại của A Hương, ngay lập tức quay đầu nói với Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, lập tức gọi điện cho cục cảnh sát, điều động cảnh sát mặc quân trang chặn người! Hung thủ thuận theo đường Tùng Thụ về phía đường Đường Vĩ, đạp xe đạp!”
Trong nháy mắt nghe thấy cô nói chuyện điện thoại, Phương Trấn Nhạc đã móc điện thoại di động ra gọi cho sir Hoàng, Dịch Gia Di vừa dứt lời thì sir Hoàng đã nhận máy, Phương Trấn Nhạc lập tức báo cáo với sir Hoàng, trong điện thoại có thể nghe thấy tổng cảnh ti sir Hoàng bước ra khỏi văn phòng, gọi cảnh sát mặc quân trang trong văn phòng lớn tới phân công nhiệm vụ.
Ngay sau đó là những tiếng đối thoại qua bộ đàm của mọi người, toàn bộ cảnh sát mặc quân trang đang tuần tra gần đường Tùng Thụ, đường Đường Vĩ, đường Thượng Hải đều gấp rút tập trung về phía đường Tùng Thụ và đường Đường Vĩ.
Phương Trấn Nhạc nghe thấy sir Hoàng hô lớn: “Trên người hung thủ mang hung khí như búa, lúc cần thiết có thể nổ súng, chớ ngộ thương thị dân.
Cảnh sát giao thông gần đó điều qua hết đi, hung thủ đạp xe đạp…
Gọi điện cho bộ đội cơ động, phong tòa tất cả lối đi trong khu vực hai con phố đông tây nam bắc của đường Tùng Thụ, toàn bộ nam nữ rời khỏi khu vực này đều yêu cầu xuất trình chứng minh thư…”
Lúc này, Dịch Gia Di lại giơ điện thoại di động lên, vừa nói chuyện với A Hương vừa chuyển lời với Phương Trấn Nhạc: “Hung thủ mặc áo polo màu xanh sẫm, quần thể thao Adidas màu đen, và giày thể thao không nhãn hiệu màu đen.”
Phương Trấn Nhạc lại thuật lại với sir Hoàng ngay, sir Hoàng ngay lập tức truyền đạt xuống, trong vòng một phút đã truyền đạt toàn bộ thông tin về hung thủ tới tai tất cả các cảnh sát mặc quân trang đang tiếp nhận nhiệm vụ bao vây.
Dịch Gia Di lại quay đầu nói với Vương Kiệt Vượng: “Sir Vương, gọi điện cho giám sát Chương Phong đang ở Thâm Thủy Phụ, phái toàn bộ thành viên tổ chuyên án đang ở Thâm Thủy Phụ tới đường Tùng Thụ.”
Vương Kiệt Vượng hoàn toàn không kịp suy nghĩ vấn đề “tại sao Dịch Gia Di lại giống quản lý đội cố vấn tổ chuyên án hơn”, càng vì lòng tin tưởng đã tích lũy được trong quá trình làm việc chung suốt mấy ngày này với cô mà không kịp nhiều lời, quay đầu sử dụng điện thoại bàn của nhà nạn nhân.
Chưa đến mười phút, toàn bộ người có thể điều động đều đã bắt đầu hành động.
Nhiệm vụ sấm sét, tất cả thành viên ra quân.
Thẳng đến khi toàn bộ sắp xếp đều đã truyền đạt xong, sir Hoàng hít một hơi thật sâu, mới hỏi Phương Trấn Nhạc: “Thông tin có đáng tin không?”
Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di, Dịch Gia Di sáp đến bên điện thoại di động của sir Phương, trực tiếp nói với cảnh ti Hoàng ở đầu bên kia điện thoại: “Sir Hoàng, ông còn nhớ cô gái đại lục Trần Quốc Hương có trí nhớ siêu quần đã cung cấp rất nhiều thông tin về hung thủ chú Nghiệp trong vụ án giết người bằng quải trượng đầu rồng không? Cô ấy còn được giấy khen công dân tốt vào năm ngoái ấy! Vừa rồi cô ấy nhìn thấy hung thủ đạp xe đạp ngang qua đường Tượng Thụ, tôi tin cô ấy chắc chắn sẽ không nhớ lầm đâu, cũng tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.”
Trong toàn bộ quá trình chuyển lời, ssir Hoàng tin Phương Trấn Nhạc, Phương Trấn Nhạc thì tin Dịch Gia Di, vì thế mới có thể nhanh chóng thúc đẩy quá trình đuổi bắt như vậy.
Cùng lúc đó, A Hương ở đầu bên kia điện thoại vẫn chưa cúp máy cũng nghe được câu này của Dịch Gia Di.
Cô ta ôm ống nghe, cúi mắt nhìn.
Dịch Gia Đống đi qua bên cạnh cô ta, nhìn A Hương với vẻ ngạc nhiên, vừa thi thoảng nhìn ra bên ngoài cửa tiệm, miệng lẩm bẩm “hung thủ lại còn đi ngang qua trước cửa tiệm nhà chúng ta sao? Trời ơi…”, vừa quay đầu nhìn A Hương, đợi khi đối phương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, Dịch Gia Đống nhíu mày, hỏi với vẻ hơi lo lắng: “Sao cô lại khóc?”