Chương 1016: Thị dân tốt đáng được tin tưởng 1
Khu chuồng bò Vịnh Thổ Qua phía đông Cửu Long, Hương Giang có một nhóm nghệ thuật gia không chính thống chiếm giữ nơi này, đổi chuồng bò thành thôn nghệ thuật.
Bọn họ phản đối nhân loại tinh anh hóa, chán ghét những việc lớn lao mà bằng lòng rúc trong thế giới tinh thần của mình và làm một tôi cô độc trên đời hơn.
Giữa bọn họ có điêu khắc gia, có nghệ thuật gia, có họa sĩ, còn có cả ca sĩ, nhà soạn nhạc… phần lớn đều là cả đời không có cách nào dựa vào nghệ thuật của mình để kiếm ra nổi một đô la Hồng La, nhưng vẫn khăng khăng thủ vững trận doanh, thể hiện sở thích và giấc mơ của bọn họ.
Trong lúc vụ án diệt môn Bắc Tân Giới khiến cho dân chúng không có cách nào an cư lạc nghiệp, không biết là vị nghệ thuật gia nào khởi xướng đầu tiên, đột nhiên bọn họ đoàn kết lại hẳn, muốn làm ra một hành động nghệ thuật thú vị.
Vì thế bọn họ tổ chức thành một đoàn kịch nói cỡ nhỏ, khoảng ba đến năm người lập thành một nhóm nhỏ diễn nghệ, do người có văn hóa nhất trong số bọn họ biên soạn kịch bản và lời thoại, biểu diễn lại hình thái của hung thủ thế nào và đã gây án kiểu gì.
Diễn viên mà bọn họ chuẩn bị là một nam giới cao một mét sáu mươi ba, trên trán vẽ kín các nếp nhăn, tay cầm một cái búa nhỏ, tay khác ôm một cái bình giữ nhiệt phối với xe đẩy em bé màu xanh trắng đan xen, dắt một chiếc xe đạp hiệu Phụng Hoàng cũ.
Lời thoại sẽ nói rõ động cơ gây án của gã, là vì thức ăn, vì tiền và vì gái đẹp.
Còn đến cuối cùng của phần biểu diễn cảnh báo thị dân, buổi tối khi đi ngủ phải xác nhận cửa sổ đã khóa kín, phải dùng vật thô to chặn cửa sổ, phải lắp cửa sổ chống trộm, chỉ nuôi mỗi chó là chưa đủ.
Các nghệ thuật gia cố hết sức mình diễn cho thật khoa trương và hóm hỉnh, khiến hung thủ càng giống như một tên hề vừa đáng buồn vừa đáng sợ đã thu hút sự vây xem của các thị dân.
Bạn có khả năng sẽ nhìn thấy buổi biểu diễn của bọn họ ở cửa tàu điện ngầm tại Hồng Khám, có khả năng sẽ nhìn thấy ở lối vào công viên, mà cũng có khả năng là nhìn thấy ở quảng trường nhỏ trong góc bất cứ một con phố nào…
Mà một vài người khác chơi nhạc cũ và làm âm nhạc cũng không cam lòng yếu thế, bọn họ đưa hồ sơ tội phạm, chân dung của hung thủ mà cảnh sát đã làm và lời cảnh báo đối với thị dân vào ca từ, phổ thành một giai điệu trong trẻo thuận miệng, mang theo nhạc cụ lên phố, trực tiếp hát cho mọi người nghe bên các trạm xe buýt và bên quảng trường trong thành phố nào nhiệt.
Ca từ miêu tả câu chuyện về một tên ác quỷ giáng thế, chỉ cần người Hương Giang đồng tâm hiệp lực có thể giết chết ma quỷ, trả lại sự trong sạch cho thế giới.
Bởi vì một bạn học cùng lớp đào tạo TVB với Tôn Tân cũng là một nghệ thuật gia chuồng bò trước khi vào TVB, nên trong mấy ngày không diễn phim này, anh ta dứt khoát kéo Tôn Tân cùng nhau đi hát với lý do “rèn luyện lá gan của mình.”
Tôn Tân không có lòng hứng thú quá cao đối với rất nhiều chuyện, nhưng lại vô cùng có hứng thú với chuyện này, Dịch Gia Di là cảnh sát bắt hung thủ, cậu ta là công dân tốt giúp đỡ, nhận thức này khiến cậu ta cảm thấy mình giống như đang làm cùng một việc với người nhà vậy, có một loại trải nghiệm thân thiết như thế.
Ngay khi nói chuyện điện thoại với Dịch Gia Di, cậu ta còn đùa là “hoạt động người thân” khiến cho Dịch Gia Di cười như được mùa.
…
Bên cạnh mấy chàng trai trẻ đang hát ở cổng công viên đường Thông Châu, Thâm Thủy Phụ có mấy vòng thị dân vây quanh, bọn họ hát theo bài hát, tưởng tượng ra mình anh dũng bắt được hung thủ của vụ án diệt môn liên hoàn tại Bắc Tân Giới, lấy được tiền hoa hồng một triệu.
Chàng trai trẻ đang hát có giọng hát rất đẹp, anh dũng chiến đấu với người xấu… dưới ánh mặt trời rực rỡ đánh tan bóng ma mà tên sát nhân ác ma đã mang tới cho Thâm Thủy Phụ.
Người đang đạp xe đạp kia nhanh chóng băng qua đám người, không dám dừng chân, nơm nớp lo sợ sẽ để lộ mặt mình.
Bọn họ biết rồi, bọn họ đã biết rồi…
Gã muốn vất bình nước treo bên cạnh xe đi, muốn đẩy con xe đạp này xuống sông và trộm một cái mũ, cái lưng còng xuống khiến người trở nên càng thấp bé hơn…
Ngay khi băng qua con ngõ nhỏ ở Thâm Thủy Phụ, một cô gái trẻ tuổi đẩy cửa sân ra, hắt một bát nước trong lên đường.