Chương 1015: Đêm đen gió lạnh 4
Có căn nhà che nắng che mưa, có thể ngủ trên chiếc giường êm ái, còn có người phụ nữ trẻ tuổi và xinh đẹp…
Mang theo suy nghĩ như vậy, sự chán nản và buồn ngủ trong lúc chờ đợi cũng trở nên ngọt ngào hẳn.
Cách đằng xa, không biết là con chó nhà nào nuôi đột nhiên sủa gâu một tiếng, khiến cho con chó nhỏ của nhà khác cũng sủa hai tiếng theo.
Đợi bọn chúng yên lặng rồi, xung quanh chỉ còn lại tiếng động của mèo và chuột thi thoảng băng qua đường phát ra, cuối cùng thì gã đàn ông cũng bước ra khỏi bóng tối, lặng lẽ lẻn vào trong khe hở, thẳng đến khi lên đến tầng năm cũng không hề tạo ra bất cứ một tiếng ồn nào làm cho đèn cảm ứng sáng.
Tốn mất vài phút, gã nhẹ nhàng mở cửa lưới bằng sắt giăng bên ngoài căn hộ ra.
Lại qua vài phút nữa, cùng với một tiếng cạch cực kỳ nhỏ, cánh cửa tầng trong cũng được mở khóa.
Trên nét mặt của gã đàn ông lộ ra vẻ mừng rỡ, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Nhưng, cánh cửa bị đẩy ra dễ dàng như trong tưởng tượng lại không mảy may di chuyển.
Gã đàn ông hơi nhíu mày lại, vặn tay nắm cửa, xác nhận khóa cửa thật sự đã bị gã vặn mở rồi cơ mà!
Nhưng tại sao lại không đẩy được cửa?
Gã dừng lại vài giây với vẻ khó tin, lại thử dùng vai đẩy cửa, dùng sức dồn vào trong.
Hình như cửa đã bị dịch chuyển một chút, chỉ một khe hở nhỏ tí như vậy mở ra, đến ngay cả ngón tay cũng không thò vào nổi.
Trong lồng ngực gã đột nhiên dâng lên một ngọn lửa giận, gã lại dùng sức đẩy cánh cửa, một vài thứ dùng để chặn cửa bên trong căn nhà cuối cùng cũng bị dịch chuyển hướng dưới tác động của lực lớn, nhưng nó không hề thuận lợi trượt đi, vật thể nặng nề ma sát lên mặt đất phát ra một tiếng két chói tai.
Đèn cảm ứng trong hành lang tầng năm chợt sáng lên, người đàn ông đang đẩy cửa bị bại lộ dưới ánh đèn không có chỗ nào mà lẩn trốn.
Trái tim gã thắt lại, tóc gáy cả người dựng hết cả lên, trong cơn kinh hoàng, gã vội ngẩng đầu nhìn về phía cái đèn treo, vẻ mặt trợn mắt kinh sợ bị ánh sáng chiếu tỏ rất rõ ràng, rất nhiều nếp nhăn trên gương mặt bị kéo phẳng xuống, chỉ để lại những đường nếp nhăn màu trắng, trông giống như con ác quỷ đeo chiếc mặt nạ kỳ quái lên vậy.
Nỗi sợ hãi đã rất lâu rồi chưa từng nếm trải bị phóng đại đến vô hạn, tim gã đập như sấm, bên tai nổ ong ong như trời long đất lở, gã dường như nghe thấy trong phòng có tiếng vang, không kịp nghĩ nhiều, gã vội đẩy cửa một cái rồi quay người một đường bước nhanh chạy trốn xuống dưới, âm thanh lớn đến mức đèn cảm ứng ở mỗi một tầng đều sáng choang lên, khi gã vòng từ tầng hai xuống tầng một thậm chí còn giẫm hụt trên bậc thang, lăn lông lốc xuống dưới.
Cái búa trong túi đập lên cầu thang phát ra tiếng bôm bốp, cũng đập trúng vào xương hông gã khiến gã đau đớn không chịu nổi.
Toàn bộ hàng xóm láng giềng gần như đều bị đánh thức, rất nhiều tiếng người vang lên, tiếng chó sủa cũng theo đó truyền tới dồn dập.
Gã đàn ông giống như con chuột chạy qua đường, lại giống như ma cà rồng nhìn thấy ánh sáng, vừa lăn vừa bò lao ra khỏi tòa nhà, gã nhịn cơn đau trên mình, kéo lê cái chân bị thương, chật vật trốn vào trong bóng tối.
Gã đẩy chiếc xe đạp đi, thậm chí còn không dám quay đầu nhìn lại, run rẩy cố gắng hết sức đạp bàn đạp nhanh chóng chạy trốn.
Gió đêm thổi qua, lúc này gã mới phát hiện ra mồ hôi của mình đã thấm ướt quần áo, lạnh đến mức khiến gã run lên.
Thẳng đến khi trốn xa tận mấy con phố rồi, gã mới thở hồng hộc dừng lại.
Cơn giận dữ và sợ hãi đã tra tấn gã, khiến cả người gã không kiềm chế được mà run lẩy bẩy, dưới ánh trăng, gương mặt của gã nhợt như một tờ giấy, cơ thể lại một lần nữa cuộn tròn lại, dũng khí giết liên tiếp mấy chục người đã bị nỗi sợ hãi đánh bay chẳng còn lại gì.
Hình như ác ma lại bị đánh về nguyên hình rồi.
Làm sao có thể như vậy được?
Tại sao hôm nay luôn cảm thấy hình như có rất nhiều đôi mắt đang quan sát mình, khiến người bất an như vậy?
Tại sao rõ ràng đã mở khóa rất thuận lợi nhưng lại không thể nào đẩy được cửa?
Đột nhiên trong bụng vang lên tiếng rít gào rột rột do cơn đói mang tới, gã chợt ngồi xổm dậy, ôm đầu, thất thanh rống giận.
“Phế vật… phế vật… phế vật…”
…
Mà ở Đại Bộ cách hơn hai mươi cây, Dịch Gia Di đang ngủ trong ổ chăn ấm áp lại mềm mại.
Trong mơ, cô đã bắt được hung thủ.
Bản thân mình thì to lớn giống như một người khổng lồ giẫm tên ác ma chỉ nhỏ như một con sâu dưới chân, coi gã như đầu lọc thuốc lá mà di thật mạnh, nghiền thật mạnh…