Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1024 - Chương 1024 - Sáu Tiếng Nguy Cấp 1

Chương 1024 - Sáu tiếng nguy cấp 1
Chương 1024 - Sáu tiếng nguy cấp 1

Chương 1024: Sáu tiếng nguy cấp 1

Khoảng cách trong lòng mọi người thì xa, không hiểu lẫn nhau đến vậy, cho nên cũng không có tác dụng che chở gì cả.

Thành phố thân là thành trại mới, phòng được dã thú lại không phòng được đồng loại.

Con phố Thâm Thủy Phụ ngày trước náo nhiệt nhưng hôm nay hiếm khi lại thưa thớt người, mọi người đều về nhà sớm, chỉ sợ gặp phải tên sát nhân điên cuồng ngay trên phố.

Tuy rằng thích xem náo nhiệt nhưng loại chuyện này không cát lợi, vẫn nên trốn đi thì hơn.

Một vài gia đình điều kiện cho phép, sau khi bàn bạc rõ ràng, mấy gia đình ở chung với nhau, trong đêm tối cảnh sát bao vây bắt hung thủ sắp xếp bảng phân công trực đêm để đảm bảo an toàn tuyệt đối vượt qua một đêm này.

Dịch Gia Di cũng gọi điện cho anh cả và Tôn Tân, Tôn Tân lập tức dẫn Clara và A Hương thuê chung nhà chạy tới nhà họ Dịch, hôm nay Dịch Gia Di không về nhà, giường của cô có thể cho A Hương và Clara nằm chung, còn Tôn Tân thì ngủ ở thư phòng.

Hai người đàn ông quyết định chia nhau trực đêm, nửa đêm đầu Dịch Gia Đống canh chừng, nửa đêm sau là Tôn Tân canh, để đảm bảo sự an toàn cho toàn bộ người trong nhà.

Sau khi cúp máy, Dịch Gia Di lại ngồi bên bàn làm việc, nhíu chặt mày lại, không ngừng lật xem thông tin các hộ gia đình trước mặt.

Trong mấy hồ sơ văn kiện này ghi chép điện thoại gia đình của các hộ, số lượng hộ gia đình trong một tòa nhà và thành phần gia đình, tình hình công việc của vợ chồng, khách trọ hay là chủ nhà, tình hình con cháu...

Trong đầu dường như có một giọng nói đang nhắc nhở cô, trong mấy thông tin này có thứ có tác dụng đối với cô, nhưng cô lại không sắp xếp được suy nghĩ, không tìm được linh cảm này.

Vò đầu bứt tai trong cơn bực tức, vào thời khắc này, cảm giác trách nhiệm hoàn toàn hóa thành áp lực, khiến cho cô khó mà khống chế được sự hoảng hốt.

Ngẩng đầu lên, kim đồng hồ chỉ về hướng tám giờ ba mươi tám phút, hung thủ thường gây án vào lúc hai, ba giờ sáng, vậy nếu như hôm nay hung thủ gây án, cách tầm giờ đó cũng chỉ còn khoảng sáu tiếng nữa thôi.

Một khu vực rộng lớn có vô số khu cộng đồng, vô số hộ gia đình, phía cảnh sát thật sự có thể tìm được hung thủ trước hai giờ sáng sao?

Huống chi, sir Vương còn đang rối rắm nếu đêm khuya, bọn họ vẫn phải tiếp tục truy bắt lùng tìm thì rất có khả năng sẽ bị khiếu nại quấy rầy dân chúng.

Nói không chừng không chỉ không bắt được hung thủ mà còn bị các trưởng quan quở trách nữa, cuối cùng rất có khả năng cơn giận của các thị dân sẽ chuyển hướng về phía cảnh sát...

Dịch Gia Di dùng sức vuốt mặt, đứng dậy sải bước đến bên bàn họp, đầu óc vẫn đang nhanh chóng xoay chuyển như cũ, hồi tưởng lại toàn bộ nội dung đã nhắc đến trong cuộc họp, ngay cả dòng chảy hình ảnh cũng cố gắng nhớ lại...

Không biết đã qua bao lâu, Dịch Gia Di vẫn đang nghiêng lầu, ghi chép loạt soạt lên sổ ghi chép: Nếu hung thủ không vào bằng cửa sổ mà vẫn định đi cửa chính thì sao?

Yên lặng suy nghĩ chừng mười mấy phút, từ đầu đến cuối Dịch Gia Di vẫn luôn ngồi bất động đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sáng quắc, rõ ràng là đang suy nghĩ tốc độ cao.

Phương Trấn Nhạc ngẩng đầu nhìn cô, lại không dám quấy rầy.

Lúc này, Dịch Gia Di nghĩ đến thời đại học đã từng thử ra ngoài thuê nhà ở một mình, nhưng vì chi tiêu có hạn nên chỉ có thể thuê loại nhà giả độc lập một căn chia cho ba hộ gia đình ở kia, hơn nữa còn là tầng thấp.

Bởi vì sống với người lạ rất gần, người thuê chung gần đó phần lớn lại là công nhân, tính lưu động rất lớn, thậm chí còn có một thanh niên thoạt nhìn chẳng bao giờ chải đầu sống ngay bên cạnh phòng cô, ánh mắt của người đó luôn dại ra, bộ dáng chưa tỉnh ngủ, thường mang tới cảm giác không an toàn cho cô.

Lúc đó, mỗi tối tan học trở về nhà trọ, cô luôn lo lắng khi mình không ở nhà sẽ có người xấu lẻn vào nhà rồi nấp dưới gầm giường hoặc trong tủ quần áo giống như trong phim ấy, nhân lúc cô đang ngủ sẽ giết cô, cưỡng hiếp cô, vì thế luôn phải kiểm tra qua những chỗ có trốn như tủ quần áo và gầm giường, sau đó khóa trái cửa lại mới cảm thấy an toàn...

Đột nhiên mạnh vào một hơi, Dịch Gia Di tập trung tầm nhìn lại, nhìn về phía Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, liệu hung thủ có khả năng nhân lúc ban ngày nạn nhân không ở nhà mà lẻn vào nhà nạn nhân, trốn dưới gầm giường hoặc tủ quần áo, đợi sau khi nạn nhân chìm vào giấc ngủ lại ra ngoài hành hung không?”

Nếu là như vậy, cho dù trong nhà nạn nhân đã lắp cửa sổ chống trộm, trước khi đi ngủ đã chặn tủ lạnh trước cửa thì cũng không làm nên chuyện gì thì phải?

Bình Luận (0)
Comment