Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1032 - Chương 1032 - Chương 1032: Bằng! Bằng! 2

Chương 1032 - Chương 1032: Bằng! Bằng! 2
Chương 1032 - Chương 1032: Bằng! Bằng! 2

Chương 1032: Bằng! Bằng! 2

Ông Lý nhìn lại Phương Trấn Nhạc, lại nghĩ ngợi một lúc rồi mới siết chặt nắm tay: “Tôi làm được.”

“Sau chuyện này cho dù là thành công hay thất bại, chỉ cần ông làm được việc mà mình nên làm, tôi sẽ tặng một món quà to cho ông.” Phương Trấn Nhạc trịnh trọng nói.

“Ha ha ha, không thành vấn đề, sir, dân và quân cùng hợp tác mà.” Trong cuộc đời ông Lý hiếm khi có khoảnh khắc như vậy, chỉ cảm thấy nó sẽ trở thành thời khắc vẻ vang để ông ta kể đi kể lại cho con cháu, sau đó ông ta gật đầu thêm một lần nữa với gương mặt đỏ bừng.

Thế là Phương Trấn Nhạc lại trầm giọng nhận lấy dây thừng dài mà bà cụ căn hộ B đưa cho, kéo thử một cái để xác định độ chắc chắn rồi mới nghiêm túc quấn quanh hông Dịch Gia Di: “Cô nhảy qua đó, đứng vững rồi lại cởi nút dây thừng ra. Kéo như vậy, biết chưa?”

“Tôi biết rồi.” Dịch Gia Di thấy Phương Trấn Nhạc dựng thẳng mày, ngồi xổm xuống nghiêm túc thắt nút kết dây thừng cho cô, mới thấp giọng bảo: “Anh Nhạc, anh yên tâm, tôi biết mình đang làm gì mà!”

“…” Phương Trấn Nhạc ngẩng đầu đối diện với cô vài giây rồi mới đứng dậy, cụng nắm đấm với cô, sau đó hai người đi đến chỗ ban công, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, anh quay đầu lại gật đầu với ông Lý.

Ông Lý nhìn thấy được sự kính trọng từ trong mắt hai vị cảnh quan, người bình thường sống một đời bình thường được người tôn trọng như thế, được người nhờ cậy như thế, lại ở trong trường hợp liên quan đến sinh tử như vậy, nhiệt huyết bốc lên, adrenalin tăng vọt, ông ta đã không còn sợ hãi và khẩn trương nữa, sau khi giắt cái chày cán bột mà mẹ ông ta đưa qua ở sau lưng, ông ta quay người đi ra khỏi phòng, đứng trước cửa nhà đối diện, sau khi hít sâu một hơi mới gõ cửa, cũng dựa theo những lời mà Phương Trấn Nhạc đã dạy ông ta trước đó mà nói lại y chang không sót chữ nào: “Chào anh, anh Vương, ở đây có số điện thoại đường dây nóng của bên cảnh sát, mời anh ghi lại, làm phiền anh mở cửa một chút.”

Giọng nói của ông ta lại rất bình tĩnh, rất trầm thấp, vừa không để lộ ra sự khẩn trương của ông ta, vừa thật sự đang cố gắng học theo giọng nói và ngữ điệu của Phương Trấn Nhạc.

Mà trong nháy mắt ông ta gõ cửa đó, Phương Trấn Nhạc đã nắm lấy cánh tay của Dịch Gia Di, dùng sức đẩy cô lên bức tường bên ngoài bằng xi măng trên ban công, cả hai tay bảo vệ cô vòng ra khỏi cửa sổ ban công, nhìn cô dán lên cửa sổ chậm rãi di chuyển, ánh mắt kiên định, chuyên chú mà quả cảm.

Ngay sau đó, Dịch Gia Di nhẹ nhàng nhảy lên, anh thò đầu nhìn thấy cô đứng vững trên một đoạn xi măng tường ngoài rất ngắn bên ngoài cửa sổ bằng kính của ban công cách vách, hai tay nắm chặt đường ống nước vẫn chưa buông ra, lúc này một hơi thở nén lại mới bật ra, rồi lại hít thở mạnh trong sự bức bối.

Ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều bám theo tầm nhìn của cô, nhìn cô cẩn thận vòng qua cửa sổ bằng kính mà không hề bị phát hiện hay gặp phải nguy hiểm.

Nhưng từ đầu đến cuối trái tim anh vẫn treo lơ lửng, hai tay lạnh toát, hiếm khi cảm thấy căng thẳng và sợ hãi như vậy.

Thẳng đến khi Dịch Gia Di cuối cùng cũng từ cửa sổ ban công đối diện cúi người nhẹ nhàng nhảy vào trong ban công nhà bên, lúc này anh mới cảm thấy yên lòng hơn phân nửa.

Dịch Gia Di cởi dây thừng bên hông xuống, thắt vào thanh lan can sắt bên trong ban công, bấy giờ anh mới nhấc người dậy ngồi lên cửa sổ ban công, xác nhận sợi dây thừng thắt trên hông mình rất chặt, sau đó mới cẩn thận đứng trên tường ngoài xi măng.

Không còn để ý đến động thái của Dịch Gia Di nữa, anh phải theo sát phía sau, nhanh chóng nhảy qua đó, tốt nhất là có thể tiếp ứng cô nhanh hơn.

Dưới ánh trăng mờ ảo, một đám người băng qua trên con phố phía xa nhanh chóng chạy về bên này.

Từ rất xa bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, hình như trông thấy một bóng người cao lớn nhảy rất nhanh, động tác như nước chảy mây trôi.

Dịch Gia Di túm chặt đường ống nước bên trên, nghiến răng để mình không nhìn bóng đêm vạn trượng sau lưng mà tranh thủ nhìn chằm chằm vào tình hình ban công, ngắm chuẩn được một chỗ trống bên trong ô cửa sổ để mở, cô bất chợt lao đi, hai chân đẩy ra phía trước, co người ngửa ra sau, hai cánh tay chạm đất.

Bình Luận (0)
Comment