Chương 1031: Bằng! Bằng! 1
Lúc này, Phương Trấn Nhạc đã gọi xong toàn bộ các cuộc điện thoại cần thiết, sau khi trao đổi với đám người Vương Kiệt Vượng về sắp xếp tiếp theo xong, anh lại nhẹ nhàng vòng về.
Khi anh đi đến bên cạnh Dịch Gia Di, cô vội kéo tay áo anh, Phương Trấn Nhạc lập tức cúi đầu kề sát tai bên môi cô.
Lúc Dịch Gia Di nói chuyện, hơi nóng phả ra làm ấm vành tai anh, mà nội dung cô nói ra lại càng khiến anh nhiệt huyết sục sôi hơn.
“Anh Nhạc, cửa sổ của hai hộ gia đình liền kề nhau, nếu hung thủ đang bắt giữ con tin trong phòng khách, hoặc là đang bắt giữ con tin dán lên cửa chính đề phòng chúng ta, nghe trộm chúng ta đang nói gì, vậy chúng ta cứ lén lút lẻn vào thông qua cửa sổ đi…”
…
Bà chủ căn hộ B và hai người già vẫn đang ở cửa tiếp tục lớn tiếp tự hỏi tự đáp, làm ra hiện tượng giả cảnh sát vẫn còn đang ở cửa hỏi thăm.
Mà chỗ ban công bên trong căn nhà này, tpn và Dịch Gia Di đang quan sát địa hình để đánh giá và vạch kế hoạch.
“Thưa sir, tôi từng vào nhà hàng xóm đối diện rồi, trong nhà bọn họ có một cái cửa kéo đẩy, trước đây nếu hai bên đều mở cửa, nhà đối diện phát ra tiếng động gì là chúng tôi đều nghe thấy hết. Bây giờ cũng chẳng nghe được gì cả, chắc chắn là cái cửa đó đang đóng rồi, cho dù hai người có vòng ra bên ngoài rồi nhảy vào cũng phải mở cửa thôi, không phải thế là đánh rắn động cỏ sao? Đến khi ấy lỡ như hung thủ cầm hung khí, tay run lên một cái là một mạng người đó.”
Ông chú trung niên vừa rồi còn bị mấy câu vặn hỏi và ép phải kiểm tra phòng ốc của Dịch Gia Di làm cho mất kiên nhẫn chớp mắt cái đã trở thành công dân nhiệt tình, ông ta kéo Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di về đến phòng khách, cực kỳ nhỏ tiếng kể cho bọn họ nghe bố cục căn nhà đối diện, nói chuyện logic lưu loát, đâu ra đấy vô cùng.
“Hơn nữa, ban công đối diện thẳng với phòng khách, chúng ta nhảy vào đó có lẽ sẽ không bị hung thủ phát hiện ngay lập tức, nhưng nếu đợi chúng ta lần lượt nhảy vào chỉ sợ là đã bị hung thủ phát hiện ra rồi.” Dịch Gia Di mở miệng nói.
Bọn họ chỉ có thể có một người nhảy vào ra tay trước, một người khác lại nhảy qua giúp đỡ sau, không có cách nào đợi cả hai người cùng qua rồi lại cùng nhau hành động được.
“Hơn nữa, anh Nhạc, anh xem, muốn nhảy từ bên này qua nhất định phải giẫm lên mấy viên gạch, kéo đường ống nước này. Tòa nhà này đã rất cũ rồi, sợ là khó mà gánh được trọng lượng của anh.”
Dịch Gia Di lại bổ sung, gương mặt của cô nghiêm túc, ý tứ đã nói ra rất rõ ràng rồi.
“Vẫn đợi tay súng bắn tỉa đi.” Phương Trấn Nhạc nhìn ra bên ngoài ban công, đèn đường bên này quá tối, hôm nay lại không có ánh trăng sáng tỏ.
Mò mẫm trong bóng tối vượt qua đó quá nguy hiểm, lại phải để Dịch Gia Di một mình đi ứng phó với hung thủ thật sự khiến anh khó mà yên tâm cho được.
“Nhưng tay súng bắn tỉa phải khoảng mười lăm phút nữa mới có thể đến, ngay cả đội phi hổ cũng cần phải đợi khoảng mười phút nữa. Bây giờ chúng ta không biết trong căn nhà đối diện rốt cuộc là tình huống thế nào. Lỡ như ở cửa giả trang tiếng cảnh sát đi kiểm tra không cho cách nào ngăn cản được hung thủ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, khiến gã phát điên đả thương người… Rõ ràng đã đi đến tận đây rồi, nếu như vẫn xảy ra chuyện, chúng ta sẽ phải hối hận mất.”
Dịch Gia Di nhíu chặt mày, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phương Trấn Nhạc, tranh thủ có được sự ủng hộ của anh.
Phương Trấn Nhạc nghiến chặt răng, cuối cùng siết nắm tay nói: “Cô chuẩn bị sẵn sàng vượt qua bên đó trước, sau đó để ông Lý đi gõ cửa nhà đối diện thu hút sự chú ý của hung thủ. Cô nhân khoảng thời gian này trèo qua, đợi sau khi trèo qua đó, nếu thật sự nhìn thấy hung thủ, ở góc độ cho phép, không được do dự mà lập tức phá cửa nổ súng, tốc độ nhất định phải nhanh? Nếu không làm được thì chúng ta thà rằng đợi tay súng bắn tỉa đến!”
“…” Trong đầu Dịch Gia Di chạy thoáng qua quy trình này, nhiều lần suy nghĩ về mỗi một phân đoạn, sau khi nghiêm túc phán đoán mới ngẩng đầu: “OK!”
“… Được rồi.” Lúc này, Phương Trấn Nhạc mới nhìn về phía ông Lý: “Ông OK không?”
“Tôi làm được mà sir!” Nhiệt huyết của ông Lý sục sôi bốc thẳng lên đầu, sau đó lại hỏi: “Hung thủ không có súng đâu nhỉ?”
“Chắc hẳn không có.” Phương Trấn Nhạc nhìn thẳng vào ông Lý, anh phải xác định một trăm phần trăm xem đối phương có phải đang mạnh miệng không.