Chương 1041: Hoàng Tử Hạnh Phúc 1
Tất cả dường như đều không có gì khác biệt, ngoại trừ Dịch Gia Tuấn ở trong phòng vệ sinh quá lâu.
Gia Như đã ăn hết một cái bánh tart trứng và một cái bánh mì dứa mà Gia Tuấn vẫn còn ở trong phòng vệ sinh xả nước ào ào.
“Thằng bé đang tắm sao?” Dịch Gia Di nghi ngờ hỏi.
“Không phải, lúc lúc Gia Tuấn vào nhà vệ sinh không mang theo đồ thay. Hơn nữa còn phải vội đi học nữa, tắm cái gì chứ?” Gia Như gắp một miếng củ cải muối chua dự trữ mà Tôn Tân đã làm từ trước, nói với vẻ thờ ơ.
“Gia Tuấn, còn không ra ngoài ăn cơm sẽ muộn mất đấy.” Dịch Gia Di thừa dịp tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng lại mà cao giọng hô.
“Vâng.” Bên trong lập tức truyền đến thanh âm rầu rĩ của thiếu niên.
Qua một hồi lâu, Gia Tuấn mới mở cửa bước ra, khuôn mặt bị chà đến đỏ rực, tóc mái cùng vạt áo đều bị ướt, vẻ mặt cũng bất mãn.
“Làm sao vậy? Tiêu chảy sao?” Dịch Gia Di hỏi.
“Không ạ.” Gia Tuấn lắc đầu rồi ngồi xuống bên cạnh bàn, bắt đầu yên lặng ăn cơm.
“Trong người thấy không thoải mái sao?” Dịch Gia Đống cũng không nhịn được mà quan tâm.
“Không ạ.” Gia Tuấn lại lắc đầu.
Một bữa cơm ăn xong, Gia Tuấn cũng không nói gì mà chỉ nói mình rửa mặt bình thường mà thôi.
Sau khi tiễn Gia Như cùng Gia Tuấn ra cửa, Gia Di lại nói chuyện với anh cả vài câu, vẫn không tài nào hiểu được rốt cuộc tại sao thiếu niên nhỏ lại ở trong phòng vệ sinh suốt thời gian dài như vậy, hơn nữa còn không chỉ ngày một ngày hai mới thế...
“Để buổi tối anh kêu A Hương hỏi em ấy.” Gia Đống nghĩ ngợi một chút sau đó quyết định điều động “chị A Hương” thân thiết nhất của Gia Tuấn suốt mấy tháng gần đây.
"OK." Dịch Gia Di gật gật đầu, lúc này mới cầm túi xách và chìa khóa xe đạp, chạy bịch bịch bịch ra cửa.
Từ sau vụ án diệt môn liên hoàn, tổ trọng án bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Không biết là đại án được phá quả thật đã mang tới uy phong cho cảnh đội khiến rất nhiều ác nhân nghe tin đã sợ mất mật, tạm thời ngủ đông, hay chỉ là trùng hợp mà thôi.
Mọi người nhàn nhã trong sung sướng đã làm ra rất nhiều kế hoạch học tập, các loại hoạt động chia sẻ khóa học, huấn luyện bắn súng, huấn luyện dã ngoại tập trung… từng bước được triển khai, mặc dù không có vụ án nhưng công việc của các thám tử vẫn rất phong phú như cũ.
Kế hoạch của tổ B hôm nay chính là cùng chuyên gia tâm lý học tội phạm Tannen đến nhà tù Stanley để thẩm vấn mô phỏng và quan sát thu thập thông tin.
Chỉ là một đội người vừa ra khỏi cửa thì sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng đã tới cửa.
Nhìn thấy đối phương đích thân ghé thăm, Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di đưa mắt nhìn nhau, cùng ăn ý ngầm phát hiện chuyến này sir Quách tới đây có mục đích không hề nhỏ.
Vì thế mọi người đành đợi ở văn phòng trước, còn Dịch Gia Di thì lại theo Quách Vĩnh Diệu đến văn phòng nhỏ họp.
Quách Vĩnh Diệu xoa tay, do dự một lúc rồi mới đắn đo mở miệng.
“Phía bên Vượng Giác có một khu thương mại Hâm Hải, các cô đều biết cả đúng không?”
“Tòa nhà Hâm Hải.” Dịch Gia Di đáp.
“Đúng rồi.”
“Để bày tỏ lòng biết ơn đối với việc cảnh sát đã bắt được hung thủ, khiến các thị dân lại dám ra đường dạo phố và đi chơi vào buổi tối, đương nhiên, thật ra cũng là để cọ nhiệt, tuyên truyền miễn phí về tập đoàn thương mại của mình, ông chủ của tòa nhà Hâm Hải muốn tặng cờ thi đua cho tổ trọng án Tây Cửu Long các cô, rồi lại mời đội mua sư tử tới góp vui một chút để giải xui.”
Sir Quách nói rất chi tiết, Dịch Gia Di cũng kiên nhẫn ngồi nghe hết, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ kiểu “chuyện này thì liên quan gì đến tôi.”
“Ông chủ tòa nhà Hâm Hải còn mời cả nhà thiết kế giúp thiết kế một bộ trang sức mới mang nhãn hiệu của tập đoàn Hâm Hải, dây chuyền bạch kim và đồ trang sức sẽ khảm một con bồ câu hòa bình nạm kim cương ngậm một khẩu súng nhỏ bằng vàng.” Quách Vĩnh Diệu khoa tay múa chân.
“?” Dịch Gia Di nhướng mày, khó có thể tưởng tượng được nó sẽ kỳ cục cỡ nào.
Thời đại này người Hương Giang thích nhất là kiểu phối màu thoạt nhìn rất cát tường và náo nhiệt như “lấp lánh ánh vàng”, “vàng rực rỡ”, “đỏ như lửa” này, trông rất có không khí ăn mừng nhưng thật sự cũng quê mùa lắm.
Có đôi khi mắt cũng biết cãi nhau thật đấy.
Quách Vĩnh Diệu cười xùy một tiếng, liếm môi, cuối cùng cũng nói ra yêu cầu: “Đối phương hy vọng được tặng sản phẩm mới là dây chuyền của bọn họ cho cô, sau đó mời cô tham gia hoạt động múa sư tử, lúc ông ta đến cục cảnh sát tặng cờ thi đua cũng hy vọng người nhận cờ sẽ là cô.”