Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1042 - Chương 1042 - Hoàng Tử Hạnh Phúc 2

Chương 1042 - Hoàng Tử Hạnh Phúc 2
Chương 1042 - Hoàng Tử Hạnh Phúc 2

Chương 1042: Hoàng Tử Hạnh Phúc 2

“Hả…” Dịch Gia Di gãi đầu, những chuyện này thật sự khiến cô cảm thấy rất phiền phức: “Nhưng sir Quách, tôi là thám tử của tổ trọng án, cũng không muốn làm mấy chuyện này mãi đâu.”

Lúc trước thi thoảng tham gia họp báo, phối hợp tuyên truyền chụp một hai lần đương nhiên cũng OK thôi, cô rất vui lòng phối hợp giúp đỡ.

Nhưng gần đây việc này cũng thật sự quá nhiều, nếu cô không từ chối thì bản thân mình cũng trông thật sự không giống một cảnh sát mà thậm chí đã sắp biến thành một minh tinh cả ngày cầm thông cáo rồi.

Đây không phải kế hoạch lâu dài vì suy cho cùng công việc của cô cũng là một thám tử.

Bây giờ cả ngày chạy ngược chạy xuôi trông có vẻ rất vui, còn có thể nổi tiếng, rất vẻ vang, rất có mặt mũi.

Nhưng nếu dùng thời gian này để học tập và làm việc thì năng lực của cô sẽ tăng lên rất nhiều. Chạy đi chạy lại quay phim, quét mặt cũng chỉ đơn giản là tiêu hao sức lực của bản thân mà thôi.

Như vậy tính ra, phối hợp với sir Quách thật sự có hơi không giống làm việc đàng hoàng, chậm trễ thời gian, ảnh hưởng đến học tập, công việc và tương lai.

Nếu nó còn làm mai một kỹ năng mà cô dựa vào để sinh tồn, vậy đến lúc đó có than cũng đã quá muộn rồi.

Con người nên đề phòng nhất chính là loại này một lần, hai lần, ba lần kia. Trông thì không giống một chuyện to tát gì nhưng trên thực tế chính là nước ấm nấu ếch, mấy chuyện nhỏ vặt vãnh đó sẽ từ từ ăn mòn nghị lực, quyết tâm cùng mộng tưởng của mình!

“Thế này đi, cô nghe tôi nói cho xong đã, chỉ vất vả một chút thôi.” Quách Vĩnh Diệu xoa tay, lại tiếp tục nói: “Cái vòng cổ kia là bạch kim thật, có thêm vàng lại thêm kim cương, rất đáng giá, đến lúc đó sẽ trực tiếp được trao cho cô, cả quá trình này tôi sẽ đi theo bên cạnh, cô có thể nhận nó.

Cô đừng vội từ chối trước…”

Thấy Dịch Gia Di lại cau mày muốn từ chối, sir Quách nói nhanh hơn: “Mặt khác, về phía bên quan hệ công chúng này, ta cũng đã nói chuyện hợp tác với người phụ trách tổng bộ xe hơi Suzuki tại Hương Giang.

Mong muốn đối phương tặng mười chiếc xe Suzuki cho đội cảnh sát, sau đó tôi lại mời phía bên truyền thông hỗ trợ tuyên truyền một chút, một là nói Suzuki thông qua hành động quyên tặng xe cảnh sát để cảm ơn đội cảnh sát Hương Giang đã làm ra cống hiến kiệt xuất để bảo vệ an toàn cho người dân.

Dưới sự tuyên truyền, dư luận sẽ hướng về ‘đội cảnh sát Hương Giang đã làm ra cống hiến kiệt xuất’, mà chúng ta lại có thể nhận được mười chiếc xe cảnh sát để bổ sung vào sự thiết hụt ở phương diện này.

Mà Suzuki thì sao, họ cũng kiếm được miếng, sản lượng tiêu thụ chắc chắn sẽ tăng lên.

Một công đôi việc.

Phía bên Suzuki đã đồng ý rồi nhưng… bọn họ có một yêu cầu chính là hy vọng một trong mười chiếc xe này có thể do nữ thần thám Tây Cửu Long Dịch Gia Di sử dụng trong ngày thường.”

Muốn mua tuyên tuyền đương nhiên phải chọn tổ trưởng Dịch có độ thảo luận cao nhất và nhân khí vượng nhất để ra tay rồi.

Dịch Gia Di gãi đầu, cứ cảm thấy có hơi kỳ quái.

Cô cúi mắt rơi vào trầm ngâm: Thời tiết càng lúc càng nóng, bên ngoài phòng cũng càng ngày càng nắng, nếu có một chiếc xe hơi nhỏ thì có thể ngồi trong xe điều hòa để đi làm và tan làm mỗi ngày, không cần phải túa mồ hôi đầy đầu, đội cái nắng chang chang đi đi về về nữa… Cô rất muốn như vậy, nhưng… bây giờ cô cũng đã có ít tiền rồi, nếu thật sự cần xe thì thật ra cô có thể tự mình mua một cái.

Cứ luôn lái xe của đội cảnh sát sẽ giống như chiếm lợi ích của công, chung quy vẫn không được thoải mái cho lắm.

“Cô đừng vội từ chối, cứ về nhà cân nhắc lại thêm đi.” Quách Vĩnh Diệu lo cô sẽ từ chối ngay, khiến việc này không còn đường xoay sở nữa: “Đây cũng là một chuyện tốt vì danh tiếng của đội cảnh sát, đội cảnh sát cũng tranh thủ lấy được một lô vật tư, đây là chuyện tốt. Cô cứ nghĩ đi, ngày mai hoặc là ngày kia lại trả lời tôi sau cũng được. Nếu cô sợ đám người sir Hoàng không đồng ý thì tôi có thể nói với sir Hoàng một tiếng giúp cô.”

Sir Hoàng chắc chắn sẽ không từ chối đâu, Quách Vĩnh Diệu nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của Dịch Gia Di, trong đầu chỉ toàn là lý do thuyết phục cô.

“Tôi vẫn cần bàn bạc với sir Phương một chút trước đã.” Dịch Gia Di mím môi, nhìn giờ, tạm thời cứ ứng phó với sir Quách như vậy đã.

Sau vài phút, cô ngồi lên xe của anh Nhạc và cùng mọi người đi đến nhà tù Stanley.

Bình Luận (0)
Comment