Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1044 - Chương 1044 - Hoàng Tử Hạnh Phúc 4

Chương 1044 - Hoàng Tử Hạnh Phúc 4
Chương 1044 - Hoàng Tử Hạnh Phúc 4

Chương 1044: Hoàng Tử Hạnh Phúc 4

Phương Trấn Nhạc nói rất thản nhiên, làm cứ như không phải định tặng xe hơi mà chỉ là tặng một cốc nước thôi vậy.

Sắc mặt của qhb cứng ngắc, tất cả những lý do được tổ chức bởi mồi nhử “đi nhờ xe miễn phí” đều bị nuốt về hết.

Nếu người khác nói vậy còn có khả năng là nói dối, nhưng ai cũng biết Phương Trấn Nhạc giàu nứt đố đổ vách, luôn luôn cực kỳ hào phóng với cấp dưới, cho dù là mua nhà cho cấp dưới thì Quách Vĩnh Diệu cũng không lấy làm kinh ngạc.

Người ta muốn tặng xe Benz lận, vừa so sánh như vậy, hình như xe Suzuki cũng không còn sức cám dỗ lớn như vậy nữa.

Huống chi Phương Trấn Nhạc thật sự tặng xe rồi, hợp tác với Suzuki cũng chỉ là đưa xe công vụ cho Dịch Gia Di lái mà thôi, huống hồ, đây còn là Suzuki thuê một minh tinh của giới cảnh sát như Dịch Gia Di miễn phí, nói trắng ra thật ra vẫn là thương hiệu bọn họ đang chiếm lời của Dịch Gia Di.

Quách Vĩnh Diệu vuốt cằm, vẻ mặt trở nên cay đắng.

Đối mặt với những lời từ chối của Phương Trấn Nhạc, anh ta chỉ cảm thấy cạn hết cả lời.

Dù sao thì mọi người cũng không thuộc cùng một bộ phận, sir Quách cũng không thể cưỡng cầu người ta phải lái con xe này được.

Ngược lại anh ta có thể tìm sir Hoàng để nói chuyện để sir Hoàng gây áp lực với cấp dưới, nhưng như thế chẳng phải sẽ trông có vẻ Quách Vĩnh Diệu anh ta rất vô năng hay sao. Còn nữa, cuối cùng cảnh ti Hoàng đứng về phía ai cũng chưa biết chừng…

Bây giờ toàn đội cảnh sát đều biết thiên tài Dịch Gia Di đã rất được lòng cảnh ti Hoàng, là niềm tự hào của toàn bộ tổ trọng án Tây Cửu Long.

“…” Phương Trấn Nhạc thấy Quách Vĩnh Diệu không nói gì lại cười một tiếng, uống hớp trà, sau đó cả người ngả về sau, nhướng mày thở dài một tiếng: “Thật đấy, anh cũng nghĩ cho Thập Nhất một chút đi, Suzuki muốn Dịch Gia Di nhất định phải lái xe của bọn họ vậy sao mà thích hợp được? Chúng ta cũng không thể tùy tiện lái xe công vụ mỗi ngày được.”

“…” Quách Vĩnh Diệu cười khổ, cầm cốc trà lên uống một hớp, trước đó cảm thấy trà thơm nhẹ còn bây giờ lại chỉ nếm ra được vị đắng chát.

Văn kiện bày ở trước mặt anh ta là dòng chữ [Đội cảnh sát nhận được mười chiếc Sedan] chuẩn bị giao cho cánh báo chí: Suzuki an toàn, tiết kiệm xăng lại không lo tắc đường, hỗ trợ tổ trưởng Dịch tiến đến hiện trường gây án nhanh hơn và bắt được kẻ xấu nhanh hơn. Ngựa tốt cần có người cưỡi giỏi, chỉ có Suzuki mới xứng với thần thám!

Cái này… chẳng phải đều là làm uổng công hết cả hay sao?

Ấm ức một lúc, mắt thấy Phương Trấn Nhạc đã muốn từ chối rồi, Quách Vĩnh Diệu đột nhiên nâng mắt nhìn, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Sir Phương, cậu thấy thế này có được không?”

“Gì vậy?” Phương Trấn Nhạc cũng nhìn lên, bộ dáng không hề để ý.

“Cắt băng khánh thành rất mệt, rất phiền phức cho nên chỉ mời tổ trưởng Dịch đeo dây chuyền sản phẩm mới kia ra ngoài lộ mặt một lần, nếu cười trông có hơi ngốc vậy… mỉm cười uy phong một cái cũng được.” Quách Vĩnh Diệu nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Phương Trấn Nhạc với vẻ mặt rất tha thiết, giọng điệu vô cùng chân thành.

Phương Trấn Nhạc nghe câu “mỉm cười uy phong” của sir Quách mà suýt chút nữa bật cười, cũng may anh đủ chuyên nghiệp, hiểu cách nhẫn nhịn.

“Hửm?”

Anh lặng lẽ gật đầu, trông có vẻ không mấy nhiệt tình cho lắm.

Quách Vĩnh Diệu chỉ đành tiếp tục nói: “Cái dây chuyền đó vẫn là kiểu cũ, tặng cho bản thân tổ trưởng Dịch, sau khi lộ mặt có thể rời đi, những phân đoạn khác hoàn toàn không cần tham gia, chỉ… chỉ mất có năm phút thôi, cậu thấy có được không?”

“Ừm…” Ngón tay của Phương Trấn Nhạc gõ nhẹ lên mặt bàn, cũng không hề nhìn Quách Vĩnh Diệu, dường như vẫn không hề động lòng như cũ.

Quách Vĩnh Diệu hít một hơi thật sâu, nghĩ ngợi rồi nói như đã hạ quyết tâm: “Tôi đòi mười cái xe sung công với Suzuki, vậy một cái mà tổ trưởng Dịch sẽ lái kia, tôi sẽ trực tiếp đăng ký dưới tên của tổ trưởng Dịch làm thành xe riêng của cô ấy. Sau đó bảo hiểm xe, xăng dầu gì đó của chiếc xe này vẫn sẽ giống như chín chiếc xe khác, đều sẽ được chi trả chung. Dù sao thì tổ trưởng Dịch lái chiếc xe đó mới có thể đổi lấy khoản tài trợ của Suzuki, đây cũng là một cống hiến của tổ trưởng Dịch đối với đội cảnh sát, là phần thưởng mà cô ấy nên có được. Hơn nữa, mong tổ trưởng Dịch cứ việc chuyên tâm làm việc, phá càng nhiều vụ án hơn, đây cũng là việc mà đội cảnh sát yêu cầu…”

Phương Trấn Nhạc nghe đến đây cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ là bộ dáng vẫn suy tư như cũ, miệng còn lẩm bẩm: “Vốn muốn mời Thập Nhất lái Benz…”

Bình Luận (0)
Comment