Chương 1045: Hoàng Tử Hạnh Phúc 5
“Chuyện này thật sự không có cách nào cả, bây giờ tôi cũng chỉ có thể bàn được với mỗi Suzuki thôi. Lần sau… nếu lần sau tổ trưởng Dịch lại phá được án lớn, vậy tôi sẽ đi tìm Mercedes-Benz bàn chuyện. Cậu thấy thế này có được không? Sir Phương?” Quách Vĩnh Diệu hiếm khi thành khẩn lại lễ phép, giọng điệu quả thật giống như đang năn nỉ vậy.
Phương Trấn Nhạc chỉ đành miễn cưỡng tỏ vẻ khó xử, nói: “Nếu đã không chiếm dụng thời gian làm việc của tổ trưởng Dịch, lại thật sự có lợi cho đội cảnh sát… vậy cũng được, tôi sẽ nói chuyện với Thập Nhất giúp anh, khuyên cô ấy thêm vậy.”
“…” Quách Vĩnh Diệu chỉ cảm thấy Phương Trấn Nhạc đúng là khó chơi, anh ta vuốt mồ hôi, cũng nói lời cảm ơn Phương Trấn Nhạc một cách rất chân thành: “Cảm ơn!”
Rời khỏi văn phòng của sir Quách, Phương Trấn Nhạc chỉ mất mười phút đã lái con xe Jeep của mình tới Dịch Ký.
Không thể nhờ công lao lần này để tặng một con xe Jeep cùng kiểu cho Dịch Gia Di một cách hợp tình hợp lý khiến anh vẫn có hơi tiếc nuối. Nghĩ đến việc hai người họ lái chiếc xe giống nhau, cảnh tượng đó… ôi…
Chẳng qua thế này cũng được tính là không tồi, anh sải bước đi đến ngồi vào vị trí trống mà Dịch Gia Di đã giữ cho mình, trước ăn một miếng hoành thánh vỏ trong suốt vừa mới được bưng lên, lại húp xì xụp một hớp canh nóng, híp mắt lại nhâm nhi nhân hoành thánh tươi và mùi mì thơm.
Đợi nuốt hoành thánh nóng vào bụng khiến cho dạ dày ấm áp, anh mới quay đầu nói: “Chị Thập Nhất có xe rồi nhé, đội cảnh sát tặng xe hơi riêng, đây là công lao đã giúp đội cảnh sát phá án trước thời hạn, vì bảo vệ thị dân mà mạo hiểm tính mạng, là phần thưởng mà cô nên có.”
“?” Dịch Gia Di trợn mắt, gương mặt lập tức đỏ hẳn lên: “Của tôi? Xe riêng? Dịch Gia Di có xe riêng?”
Phương Trấn Nhạc cũng cười rất xán lạn giống như vậy, anh gật đầu với cô, nói với vẻ khẳng định: “Dịch Gia Di đã có xe rồi.”
Vì thế sau một tuần, bộ phận quan hệ công chúng giúp xử lý thủ tục và làm chứng suốt một loạt quy trình, Dịch Gia Di bất ngờ có được một chiếc xe hơi nhỏ đầu tiên của mình!
Ở thời đại những năm chín mươi ở đại lục, bình quân tiền lương của một người không đến nghìn tệ thì Suzuki Alto chính là sự tồn tại đỉnh cấp, nó từng là người trong lòng khiến cả một thế hệ người không sao quên được.
Alto thế hệ hai [Hoàng Tử Hạnh Phúc] mang màu xám đậm rất có cảm giác, hình dáng xe chắc chắn và vuông vức, mặc dù ở trong mắt thế hệ sau trông có vẻ vừa
Ngày lấy được chìa khóa xe, Dịch Gia Di chở A Hương từ Thâm Thủy Phụ đến cảng Victoria, từ phố xá sầm uất đến vùng vịnh rộng rãi.
A Hương ngồi ở ghế phụ lái, mở cửa sổ hóng gió biển, kích động đến mức rơi lệ đón gió. Cô ta chưa từng được ngồi xe như vậy, càng chưa từng được ngồi trên ghế phụ lái, chứ đừng nói đến là được chở đi hóng gió. Thế này phải tốn bao nhiêu tiền xăng? Nhưng thật… thật sự rất hạnh phúc! Rất sảng khoái!
Từ nay về sau, thỉnh thoảng Dịch Gia Di có thể đi đón em trai và em gái mỗi lúc rảnh rỗi, Gia Như cũng không còn phải hâm mộ các bạn học khác có xe hơi nữa. Anh cả muốn mua đồ ăn đặc biệt nặng cũng không cần lo lắng vấn đề khó có thể mang được về nhà, hiện tại bọn họ có xe rồi, cốp sau có thể chứa tất cả nguyên liệu nấu ăn mà anh cả muốn mua.
Cô còn có thể lái xe đi mua đậu hũ giúp chàng trai đậu hũ, cosplay The Discovery, thử điên cuồng lạng lác xem có nát đậu hũ không, ha ha.
Sau khi vào hè, cô lái xe đi làm cũng không cần lo bị phơi nắng đến đen như hòn than nữa.
Cũng sẽ không chật vật đổ mồ hôi đầm đìa mỗi khi bước vào cục cảnh sát.
Ngày đầu tiên lái xe đi làm còn có thể trình diễn cảnh tượng siêu chói mắt, siêu hạnh phúc:
“Chào buổi sáng, Madam Dịch!” Sư muội nào đó.
“Đúng rồi, tôi lái xe tới đây đó.” Dịch Gia Di.
“Madam Dịch tới sớm quá, có muốn uống cà phê không?” Một cô gái nối máy hỏi.
“Đúng rồi, tôi lái xe mới tới đây đó, là Suzuki Alto, Hoàng Tử Hạnh Phúc.” Dịch Gia Di.
Chỉ mỗi nghĩ thôi đã sung sướng đến mức lăn lộn trên giường rồi.
Gia Như quả thật cũng sung sướng lăn rất nhiều vòng.
Sau khi Dịch Gia Di lái xe dẫn cả gia đình đến công viên dã ngoại trở về, Gia Như lăn lên giường trong sự hạnh phúc, vừa kể hôm nay trải qua rất vui vẻ vừa không nhịn được mà chảy nước mắt.
Dịch Gia Di đưa khăn giấy cho cô ta, cô gái trẻ ngồi xếp bằng trên giường, vừa thút thít lau nước mắt vừa nức nở bảo: “Một năm trước có thế nào cũng không ngờ được… hu hu… chúng ta sẽ có xe hơi… có thể không cần phiền não lo cái ăn cái mặc, còn có thể đi dã ngoại… hu hu hu…”