Chương 1046: Hoàng Tử Hạnh Phúc 6
Dịch Gia Di thấy mà buồn cười, ôm em gái và dỗ dành cô ta: “Đợi em học lái xe rồi, Hoàng Tử Hạnh Phúc cũng có thể để cho em lái mà.”
“Được, chỉ cả!” Gia Như trả lời siêu nhanh, sau đó lại bắt đầu khóc hu hu hu.
“Ha ha ha.” Dịch Gia Di ôm em gái, chẳng hiểu sao lại ngửa mặt lên trời cười.
Ngày thứ hai lấy được chiếc xe, Dịch Gia Di phối hợp với bộ phận quan hệ công chúng chụp hai bức ảnh mặc đồng phục, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, ngồi trong xe giả bộ sắp lái ra khỏi cục cảnh sát.
Cách ngày, trang sức sản phẩm nhãn hàng mới của tòa nhà Hâm Hải lên thị trường, không chỉ cho múa sư tử trước tòa nhà của mình mà còn mời một đội sư tử đến cục cảnh sát Du Ma Địa nữa.
Chủ tịch tòa nhà đích thân cầm cờ thi đua đưa cho tổ trưởng Dịch Gia Di, cảm ơn cảnh sát Hương Giang đã bảo vệ thị dân, khiến cho mọi người được an cư lạc nghiệp, lại có thể tràn đầy cảm giác an toàn dám đi dạo và mua sắm ở trung tâm thương mại dưới màn đêm.
Phó tổng của tòa nhà Hâm Hải nhìn thấy Dịch Gia Di cũng khen ngợi cô vừa đẹp vừa sắc sảo, điên cuồng phóng điện, còn muốn hẹn cô ra ngoài ăn cơm.
Cũng may Phương Trấn Nhạc và sir Quách đã sớm giao hẹn trước chỉ chiếm dụng có năm phút của cô mà thôi, sau khi chụp xong vài bức ảnh, Dịch Gia Di nhanh chóng từ chối toàn bộ cuộc xã giao, đeo dây chuyền đại phú đại quý rất vàng rất bạc trốn về văn phòng tổ B.
Cách ngày, bức ảnh Dịch Gia Di đeo sản phẩm trang sức nhãn hàng mới của tòa nhà Hâm Hải, nhận cờ thi đua và bức ảnh cô ngồi trên xe Suzuki chuẩn bị ra khỏi cục cảnh sát đã được tuyên truyền rộng rãi trên khắp các mặt báo.
Nhiệt độ của thần thám vẫn còn đây, vào hai ngày nghỉ trong tuần, dây chuyền [Thổ hào cáp thương] của tòa nhà Hâm Hải bán được mấy nghìn chiến, quả thật là hot vô cùng hot.
Mọi người đều nói là dây chuyền thần thám đeo sẽ bảo vệ bình an.
Trong tháng, lượng tiêu thụ của Suzuki cũng một đêm tăng vọt, người nào cũng lái [Hoàng Tử Hạnh Phúc], thật sự uy phong giống như thần thám chính nghĩa – tổ trưởng Dịch vậy.
Mọi người ngưỡng mộ nữ cảnh sát thần thám rồi cũng nhao nhao bắt chước theo thần tượng chính phái, muốn giống như tổ trưởng Dịch, lái [Hoàng Tử Hạnh Phúc], phá án thành công, trận nào cũng thắng!
Lái [Hoàng Tử Hạnh Phúc] phóng tới đỉnh cao của đời người!
Suzuki thấy thế dứt khoát lại mua rất nhiều đầu đề các báo, mời bậc thầy viết văn chuyên môn tới viết rất nhiều câu từ quảng cáo mạnh bạo, trong đó thậm chí còn có một đầu đề tới từ một nhà viết nhạc đang nổi tiếng… trong lúc vô tình đã biến thành vụ án tuyên truyền cấp hiện tượng trong năm.
Cùng tháng, lượng tiêu thụ [Hoàng Tử Hạnh Phúc] tăng lên gấp ba lần, thể hiện với người đời tiêu chí đầu tư vào chính nghĩa càng chuẩn xác hơn đầu tư vào bất cứ một ngành nghề nào khác.
…
Mà khi trên các tờ báo vừa điên cuồng viết về chính nghĩa vừa quảng cáo bán hàng trắng trợn thì Dịch Gia Di đã trở tay gói chiếc dây chuyền mới lại, tặng cho A Hương.
Tính cả một bộ sách giáo khoa giáo dục, các loại vở và bút máy, cùng rất nhiều đồ dùng văn phòng phẩm đáng yêu, còn có siêu nhiều sách ngoại khóa nữa.
Giống như một đứa trẻ được chiều chuộng nhất khai giảng, Dịch Gia Di dốc túi tặng đi tình yêu, sự kính trọng và ủng hộ của mình.
“Một trăm nghìn đô la Hồng Kông là tiền hoa hồng mà Trần phú hào cho, dây chuyền này và đồ dùng văn phòng phẩm, sách vở mới là quà cảm ơn mà tôi tặng.” Dịch Gia Di dẫn anh cả, em trai và em gái cùng nhau đưa túi lớn túi nhỏ đến nhà trọ của A Hương, ngồi bên cạnh cô ta và cảm ơn cô ta một cách chân thành.
Nếu không phải A Hương nhớ được toàn bộ thông tin hồ sơ tội phạm liên quan đến hung thủ và sau khi nhìn thấy đã ngay lập tức gọi điện thoại cho Dịch Gia Di, thông báo chính xác hung thủ đi từ đâu qua và đi về hướng nào, vậy cho dù Dịch Gia Di có biết nhiều thông tin về hung thủ đến đâu cũng vẫn không bột đố gột nên hồ.
A Hương nhìn mấy món quà này mà hôm mặt bật cười rất vui vẻ, gương mặt của cô ta đỏ lên, đôi mắt ướt nhòe, hạnh phúc ôm chầm lấy Dịch Gia Di.
Khi cha mẹ còn ở bên cạnh, cô ta chỉ có thể trộm đọc từ điển và sách của anh trai, dùng báo mà anh trai để lại cho cô ta để luyện chữ… hoặc luôn phải đọc sách và bài tập về nhà của Gia Tuấn, Gia Như.
Nhưng bây giờ, cô ta cũng đã có sách vở của mình rồi.
Chúng thuộc về cô ta!
Những cuốn vở có thể viết tên của cô ta lên, in hình Hello Kitty, Nhóc Maruko và Flower Angle.
Trong tay cầm một cây bút máy màu hoa anh đào, cô ta thích đến mức dán cây bút lên gò má mình rồi cọ tới cọ lui.
Lại rút mở nắp bút máy, cẩn thận sờ lên đầu ngòi.
Đều rất đáng yêu, thật thích quá…