Chương 1047: Vì sao Gia Tuấn lại như vậy? 1
Ngắm cảnh biển vào ngày giông bão chẳng lẽ là chuyện bình thường?
Đây chính là sự quan tâm mà tôn trọng mà cô ta chưa bao giờ từng được trải qua khi còn ở nhà mình, ở chung với những người thân máu mủ ruột già của mình, và giữa cha mẹ cùng các anh chị em…
Cô ta cũng không có cách nào khống chế được nữa mà òa lên nức nở, khóc đến nấc cụt vì tài phú mà mình đột nhiên có được, không chỉ có tiền bạc mà còn có tình cảm quý giá hơn thế…
Hu hu hu… oa…
A Hương khóc quá nghiêm túc.
Thậm chí đến cả hình tượng người mẹ dịu dàng cũng vào một đêm này hoàn toàn cách xa khỏi cô ta…
…
Đầu tháng 7, thời tiết càng ngày càng nóng, có lẽ là vì trời nóng nên ngay cả kẻ xấu cũng không có tâm trạng làm chuyện xấu.
Mùng ba mùng bốn đột nhiên nhiệt độ tăng vọt, quả thực còn nóng hơn cả thời điểm nóng nhất trong mùa hè, cả người như sắp bị nướng cháy khét đến nơi. Toàn bộ đội cảnh sát đều ủ rũ ỉu xìu trong tiết trời nóng nực này. Điều hòa được bật hết công suất, đối với người như Gia Di mà nói thì chẳng khác nào ra ngoài tan chảy thành nước, vào sở cảnh sát bị đông thành đá.
Quả thực là trải nghiệm băng hỏa lưỡng trọng thiên. Nếu không phải mỗi ngày cố gắng rèn luyện sức khỏe, sức đề kháng mạnh mẽ thì e rằng cô đã bị cảm nắng đổ bệnh từ lâu.
Thời tiết nóng nực này kéo dài khoảng một tuần, Hương Giang lại nghênh đón ngày giông bão.
Gió to mưa lớn sóng cồn, bất thình lình ập đến khiến cả làng chài nhỏ đều bị lao đao trong gió bão. Các em gái xinh đẹp thậm chí không dám mặc váy ra ngoài, dù sao thì váy dùng để che chân che quần chíp, chứ không phải là dùng để che đầu che mặt vào ngày bão nổi đâu.
Ngày bão đến gần Hương Giang nhất, trường học của Gia Như đều đã cho nghỉ, thế mà Gia Tuấn vẫn đeo cặp sách ra ngoài.
Gia Di định lái xe chở cậu bé, cậu bé lại không đồng ý.
Nhìn thiếu niên nho nhỏ mặc áo tơi đi trong mưa bị gió thổi lảo đảo, trong lòng Gia Di rất thấp thỏm, kìm nén đến lúc sắp vào làm, cuối cùng vẫn không yên lòng nên gọi điện thoại hỏi nhà trường có thể xin nghỉ được không. Nhà trường lại bày tỏ sự khó hiểu, rõ ràng hôm nay họ đã cho học sinh nghỉ ngơi ở nhà để bảo đảm an toàn cho học sinh rồi mà.
Đầu óc Gia Di như sắp nổ tung, hôm nay Gia Tuấn rõ ràng không cần đi học, vậy thì ngày mưa bão chạy ra ngoài làm gì?
Chẳng lẽ cậu bé không biết hôm nay nhà trường cho nghỉ? Hay là quên mất?
Thế là cô lái xe chạy trên đường đến trường tìm cậu bé, chẳng những không thấy người đâu mà chiếc xe suýt nữa bị một chiếc thùng rác ngã lăn quay đập trúng.
Trái tim đập thình thịch, Gia Di gọi điện thoại cho anh Nhạc xin nghỉ nửa ngày, sau đó lái xe tìm kiếm chung quanh khu vực Thâm Thủy Phụ, sốt ruột đến mức suýt gọi cảnh sát. Đến trưa cô mới nhận được điện thoại của Gia Như, nói rằng Gia Tuấn đã về nhà.
Gia Di gấp rút trở về từ gara bị nước mưa xối ướt nhẹp, thấy thiếu niên nho nhỏ cũng ướt nhẹp.
Lúc hai người tắm nước ấm, anh Gia Đống cũng chạy về từ Dịch Ký. Cả nhà bắt đầu tam đường hội thẩm.
Gia Tuấn vẫn im như thóc, chỉ nói dù sao đi nữa mình cũng phải ngắm biển vào ngày mưa bão, thế nên mới một mình chạy ra bến tàu xem sóng biển.
Ngắm biển vào ngày mưa bão.
“…” Gia Di tức giận đến mức huyệt thái dương co giật từng đợt, cuối cùng anh Gia Đống răn dạy Gia Tuấn mấy câu, Gia Tuấn mới nói xin lỗi các anh chị của mình, nói rằng sau này mình nhất định sẽ không làm chuyện khiến họ lo lắng như vậy nữa.
Nói xin lỗi xong, cậu bé lại nắm tay Gia Di, ngồi xuống dụi đầu vào cánh tay cô. Mặc dù không nói gì nhưng động tác của cậu bé vẫn khiến trái tim Gia Di tan chảy.
Thế là cả gia đình họ trốn trong nhà vào ngày mưa bão này, vây quanh bàn ăn lẩu.
Bên ngoài gió bão gào thét, trong nhà ấm áp yên tĩnh.
Chỉ có điều mỗi khi nhìn về phía Gia Tuấn, trong lòng Gia Di lại cảm thấy là lạ. Cô luôn luôn tin vào trực giác của mình, sau khi Gia Tuấn hứa hẹn sau này sẽ không làm chuyện khiến họ lo lắng nữa, vẻ mặt của cậu bé trông có vẻ rất đau buồn.
Rõ ràng cậu bé đi ngắm biển mà lại nói là đến trường, nói dối khiến người nhà lo lắng… Gia Tuấn vẫn luôn hiểu chuyện, chắc là sẽ cảm thấy áy náy, nhưng vì sao lại đau thương?
Cậu bé có bị thương vì ngắm biển trong ngày bão thật đâu.
Mặc dù cô đã bôn ba suốt một buổi sáng để tìm cậu bé, vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng đến cùng không thật sự gặp phải chuyện xui xẻo nào, cậu bé cũng yên bình về đến nhà mà…