Chương 1048: Vì sao Gia Tuấn lại như vậy? 2
Ấp ủ ý nghĩ như vậy, Gia Di bắt đầu quan sát tiểu Gia Tuấn.
Hôm sau cơn bão nhỏ hơn một chút, tất cả các nơi trong cảnh đều bắt đầu làm việc trở lại, Gia Di cũng đi làm như thường lệ, trong tay còn cầm theo một bó hoa hồng ướt sũng.
Không có vụ án nào cần điều tra, mọi người bèn cùng nhau vào phòng lưu trữ hồ sơ xem lại những vụ án cũ.
Phương Trấn Nhạc xem những vụ án chưa giải quyết từ mười năm trước năm năm trước, những người khác đọc bản báo cáo của giám sát lâu năm, học tập logic điều tra của các cảnh sát khác.
Điều hòa trong phòng hồ sơ hoạt động không tốt cho lắm, đối với mấy người Phương Trấn Nhạc thì hơi nóng, nhưng Gia Di lại cảm thấy vừa đủ.
Ngồi một lát, Lưu Gia Minh cảm thấy thấp thỏm nôn nóng, kìm lòng không đậu dùng hồ sơ mà mình đã đọc xong làm quạt quạt gió.
Giữa chừng, thậm chí anh ta còn bị chảy máu mũi, chạy vào nhà vệ sinh rửa mũi cả buổi, dùng hết đủ mọi phương pháp ngăn máu mũi, cuối cùng nhét một cuộn thấy vệ sinh vào lỗ mũi trông như cái ngà voi rồi mới mệt mỏi trở về phòng hồ sơ. Anh ta thật sự rất muốn được quay về làm việc trong văn phòng tổ B, ngồi điều hòa uống coca lạnh mua từ chợ về, sung sướng biết bao.
Nhưng ngước mắt lên thấy Gia Di tập trung xem hồ sơ, thỉnh thoảng lại viết ghi chú suy nghĩ, Lưu Gia Minh bèn quạt gió một lát rồi dứt khoát ngồi yên tại chỗ, chuyên chú xem tài liệu, viết ghi chép, suy nghĩ, so sánh đối chiếu xem xét lại logic và hành vi của mình, tổng hợp lại rồi tiến hành học tập kinh nghiệm của các tiền bối.
Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Giữa trưa mọi người cùng nhau gọi mì và hoành thánh dưới lầu. Chủ quán rất tốt bụng, dẫn cháu trai của mình bưng đồ ăn vào văn phòng của tổ B, không cần các cảnh sát đội nắng băng qua đường cái ăn cơm.
Mọi người vừa uống canh nóng vừa thổi điều hòa, tùy tiện tìm một đề tài thì có thể trò chuyện hăng say.
Đề tài của bữa trưa hôm nay là hành vi kỳ quặc của Dịch Gia Tuấn.
“Làm gì có ai ra ngoài ngắm biển trong ngày bão chứ? Có phải bị điên đâu! Lỡ một cơn gió thổi qua, sóng cuốn đi mất thì tìm đâu ra thi thể.” Gary vừa dứt lời thì đã bị chú Cửu đập lên gáy một phát.
“Có biết ăn nói không hả? Tranh thủ ăn mì đi, ăn xong nói xin lỗi với Quan Nhị Gia rồi thắp nhang.” Chú Cửu lườm anh ta một phát.
“He he, cháu biết rồi chú Cửu.” Gary rụt cổ cười ngờ nghệch, sau đó tiếp tục ăn mì.
“Đúng là rất lạ. Hồi trước Gia Tuấn chưa bao giờ nói dối, hơn nữa còn vì ngắm biển vào ngày bão, thế thì càng lạ hơn.” Gia Di ăn một viên hoành thánh, kìm lòng không đậu cau mày lại.
“Có gì lạ đâu. Hồi dậy thì, những hành động kỳ quặc mà tôi từng làm mới gọi là nhiều nhé. Đón gió biển gì đó chỉ là muỗi, ra ngoài biển vùi mình xuống cát, trải nghiệm cảm giác gần chết thở không nổi, còn có hẹn bạn bè cùng nhau vào cửa hàng tạp hóa nào đó trộm đồ, hồi đó tôi trộm được nhiều lắm, ha ha ha… Ớ…” Lưu Gia Minh đang cười đắc ý thì bị Phương Trấn Nhạc vỗ một phát lên gáy.
“Đây là chuyện mà một cảnh sát nên đắc ý hả?” Phương Trấn Nhạc trừng cậu ta.
“Ha ha.” Chú Cửu vắt chéo chân, ăn cơm xong rồi vừa xỉa răng vừa cười nhạo trên nỗi đau của Lưu Gia Minh.
“Con trai trong độ tuổi thanh thiếu niên sẽ thật sự làm nhiều điều kỳ quặc hả?” Gia Di nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi.
“Đúng rồi, cơ mà còn phải xem là chuyện kỳ quặc nào.” Tam Phúc cũng kìm lòng không đậu nhớ lại tuổi dậy thì của mình: “Mặc áo hoodie có mũ trùm đầu, lúc nào cũng đội mũ trùm che khuất lông mày với đôi mắt, ảo tưởng mình là chàng trai ngầu nhất thế giới. Để kiểu tóc giống Elvis, ăn mặc như dân hippie thứ thiệt, tùy tiện đi trên đường gặp ai cũng sẽ lộ ra biểu cảm như mình là kẻ thù với cả thế giới này…”
Dứt lời, Tam Phúc bày ra biểu cảm tự nhận là cực kỳ lạnh lùng của sát thủ.
“…”
“…”
“Ha ha ha…”
“Hồi trước em họ tôi bước vào tuổi dậy thì, cả ngày cứ nhốt mình trong phòng bắt chước Michael Jackson.” Lương Thư Nhạc đứng dậy, nhảy mấy bước ra dáng ra hình.
“Chuẩn lắm đấy A Nhạc!” Lưu Gia Minh kìm lòng không đậu khen ngợi.
“Sau này biểu diễn văn nghệ cuối năm, đều dựa vào cậu.” Phương Trấn Nhạc cũng cười đáp lại.
Lương Thư Nhạc cười he he, ngượng ngùng sờ lên huyệt thái dương, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bàn.
“Gia Tuấn đã làm những việc kỳ lạ nào? Ngoại trừ đi ngắm biển vào ngày bão thì còn việc gì khác không?” Phương Trấn Nhạc lấy ra thái độ nghiêm túc như lúc phá án, quay sang hỏi kỹ càng.