Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1049 - Chương 1049 - Vì Sao Gia Tuấn Lại Như Vậy? 3

Chương 1049 - Vì sao Gia Tuấn lại như vậy? 3
Chương 1049 - Vì sao Gia Tuấn lại như vậy? 3

Chương 1049: Vì sao Gia Tuấn lại như vậy? 3

“Đi ngắm biển vào ngày bão mà vẫn chưa đủ lạ hả?” Lưu Gia Minh nhướn mày.

“Có phải là bị thất tình không?” Gary cũng nghiêng đầu, nghiêm túc phỏng đoán.

“Không biết anh Gia Đống có nói chuyện như những người đàn ông với Gia Tuấn hay không.” Lương Thư Nhạc nhướn mày: “Tức là… tuổi dậy thì của con trai, buổi sáng sẽ…”

Nói đoạn, Lương Thư Nhạc giơ ngón trỏ nằm ngang trước mặt rồi làm động tác từ từ ngóc đầu dậy, biểu diễn cảnh tượng “cương cứng vào buổi sáng” một cách mịt mờ.

“Ê!”

“Ấy ấy ấy!”

Cả đám Phương Trấn Nhạc Lưu Gia Minh đều không hài lòng ngăn cản anh ta. Còn có con gái ngồi ở đây cơ mà, sao có thể nhắc đến chuyện này chứ.

“Không sao đâu, mọi người cứ thảo luận bình thường đi.” Gia Di vội xua tay với anh Nhạc và anh Gia Minh, tỏ vẻ mình vẫn ổn.

Thấy cô quả nhiên không có vấn đề gì, Lưu Gia Minh mới xuýt xoa một tiếng, nói với Lương Thư Nhạc: “Có phải là bị mộng tinh không? Gia Tuấn không hiểu nên nghĩ rằng mình đã mười mấy tuổi rồi mà còn đái dầm?”

“Để tôi về nhà hỏi anh cả, kêu anh cả trò chuyện với Gia Tuấn về vấn đề này.” Gia Di gật đầu, sau đó trả lời câu hỏi ‘có những hành động kỳ lạ nào’ của anh Nhạc:

“1. Ngắm biển vào ngày mưa bão;

Lần đầu tiên nói dối;

Thường xuyên đứng trong nhà vệ sinh rất lâu, cứ xả nước ào ào, nhưng không phải tắm rửa, còn dùng vòi nước rửa mặt… không biết là đang làm cái gì;

Đôi khi sẽ lộ ra nét mặt trầm tư, thỉnh thoảng ánh mắt sẽ trông có vẻ rất đau buồn… Cho nên tôi mới lo lắng cho thằng bé.”

Gia Di suy nghĩ thêm rồi ghi chép vào vở, cúi đầu lẩm bẩm:

“Buổi tối tan làm về nhà, để tôi hỏi lại anh cả với Gia Như nhà tôi, cả A Hương với Clara nữa. Phải rồi, còn có Bảo Thụ, thằng bé trạc tuổi Gia Tuấn, nói không chừng sẽ biết nguyên nhân.”

“Nếu cần chúng tôi trò chuyện với Gia Tuấn thì cô cứ nói bất cứ lúc nào.” Phương Trấn Nhạc sảng khoái nói.

“Vâng! Cảm ơn mọi người.” Gia Di đứng dậy, vừa dọn dẹp bát đũa của mình vừa nói.

“Không có gì, Gia Tuấn cũng là em trai của chúng tôi mà.” Lưu Gia Minh đặt tô của mình lên tô của Gia Di, sau đó cùng nhau dọn dẹp.

Buổi chiều cả nhóm lại vào phòng tập bắn để luyện tập bắn bia ngắm di động, sau đó quay về văn phòng cùng đọc tài liệu vụ án cũ chưa được giải quyết với anh Nhạc, tìm kiếm xem có chỗ đột phá nào không.

Sau khi kết thúc công việc, Gia Di trở về Dịch Ký, bắt đầu lặng lẽ hỏi thăm mọi người về những hành động quái dị của Gia Tuấn. Chẳng mấy chốc cô đã thu gom được một đống manh mối.

Nhìn một loạt điểm đáng ngờ được viết trên vở, Gia Di nhíu mày chặt hơn.

Không thích hợp!

Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với Gia Tuấn!

[1. Giao số tiền mà mình vất vả tiết kiệm được cho chị Gia Như;

Tặng bản ghi chép và sách truyện mà mình thích nhất cho A Hương;

Tặng viên bi quán quân của mình cho Bảo Thụ;

Mỗi buổi sáng sẽ đứng trong nhà vệ sinh thật lâu, cứ xối nước ào ào. Cũng không phải chê thằng bé lãng phí nước, nhưng hành vi này rất kỳ quặc, trước kia nó rửa mặt nhanh nhất nhà;

Nét mặt thường xuyên rầu rĩ không vui, tràn ngập thâm trầm, thỉnh thoảng lại lộ ra biểu cảm đau buồn. Cho dù trưởng thành sớm thì cũng chưa bao giờ có dáng vẻ già nua như thế;

Ngắm biển vào ngày bão, lần đầu tiên nói dối’

Đậu Hủ Tử thậm chí nhìn thấy Gia Tuấn vừa ăn bánh tart mà nó thích nhất, vừa âm thầm chảy nước mắt…]

Vẻ mặt Gia Di nặng nề, hai hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt phủ kín mây đen.

Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra đối với Gia Tuấn?

Phiền não tuổi dậy thì của một số người là các bạn học đều đã vỡ giọng, còn mình thì chưa.

Cũng có người phiền não rằng bạn bè chơi bóng rổ rất giỏi, cho nên rất được các nữ sinh trong trường yêu thích, còn mình thì chơi không giỏi cho lắm, có phải nên chọn một phương hướng khác có sức hấp dẫn hơn hay không, ví dụ như viết thơ các thứ…

Tuổi dậy thì của Vương Vĩ Á lại muộn phiền vì nuôi vợ nuôi con. 17 tuổi đã làm cha, nay cậu 19 tuổi, có một người vợ 20 tuổi và một đứa con 2 tuổi.

Hồi xưa cha cậu là một kẻ vô trách nhiệm, hở tí là bỏ mặc cậu và người mẹ tàn tật suốt mấy tháng trời. Thời điểm bi thảm nhất, cậu đói đến mức phải lục thùng rác như mèo hoang chó hoang, tìm được bánh mì sạch sẽ nhất thì chia cho mẹ ăn trước.

Đến năm cậu lên bốn lên năm, người cha trở lại, mang theo rất nhiều đồ ăn cho cậu. Cậu cảm thấy mình yêu ba nhất, bởi vì sau khi chung sống với ba cậu và mẹ sẽ không phải chịu đói nữa. Đến khi lớn hơn một chút, cậu mới biết cha của người khác lúc nào cũng sống chung với mẹ con họ, một người cha thỉnh thoảng mới mang đồ ăn về nhà không phải là một người cha tốt.

Bình Luận (0)
Comment