Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1050 - Chương 1050 - Án Mạng Nhà Phao 1

Chương 1050 - Án mạng nhà phao 1
Chương 1050 - Án mạng nhà phao 1

Chương 1050: Án mạng nhà phao 1

Gia Di chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm

Lại có mấy năm, tâm trạng của ba cậu có vẻ không vui, chỉ cần ở trong nhà được hơn một tháng ông ta sẽ đánh mẹ. Ông ta rất hiếm khi đánh cậu, chỉ khi nào không kiềm chế nổi thì mới đánh cậu mấy cái.

Cậu cho rằng tóm lại là ba mình vẫn thích mình nhiều hơn mẹ mình, thậm chí sẽ cảm thấy hơi hạnh phúc vì điều đó. Nói không chừng mình là người mà ba yêu thương nhất trên đời này.

Lớn hơn chút nữa, cậu sẽ cảm thấy căm thù và đau khổ vì những suy nghĩ ngây thơ đáng xấu hổ hồi bé của mình, chỉ hận không thể đâm đầu vào tường để mình tỉnh táo một chút.

Cậu cứ thế lớn lên, tựa như một con heo chó bò ra từ vũng bùn, nhưng cũng được đi học mấy năm, biết mấy con chữ, hiểu một chút đạo lý, còn có cô gái thích cậu.

Khi bạn gái nói rằng cô ấy đã có thai, cậu quyết tâm phải làm một người cha có trách nhiệm, một người cha sẽ không biến mất tăm, không đánh chửi con cái.

Thế nên khi bạn gái tỏ vẻ muốn sinh ra đứa bé này, cậu gánh vác trách nhiệm, đính hôn với cô ấy, dẫn cô ấy đi khám bác sĩ, kiếm tiền, cùng cô ấy thức đêm cho bé con uống sữa đêm.

Con trai dần dần lớn lên, có khuôn mặt đẹp giống cậu, lại có đôi mắt to tròn giống vợ cậu.

Cậu muốn cho vợ con mình một cuộc sống tốt hơn, nhưng cậu vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa không có kỹ năng nào.

Hồi mới quen bạn gái, cậu bỏ học làm việc trong siêu thị. Khuân vác sắp xếp hàng hóa vân vân đều là công việc yêu cầu thể lực, ai cũng làm được, không thể kiếm được nhiều tiền.

Bây giờ cậu chuẩn bị học lái xe. Nếu đổi nghề làm tài xế, nghe người ta nói làm việc trong công ty vận tải một năm thì có thể tự mua một chiếc xe của mình. Người khác làm tài xế xe tải, thậm chí có thể nuôi hai bà vợ, cậu chỉ muốn nuôi một người vợ một đứa con thôi, chắc chắn sẽ nuôi họ tốt hơn.

Hôm nay cậu vốn định đi tập lái xe, nhưng vì ông nội của con trai đã hứa hẹn hôm nay sẽ dẫn con trai đi chơi nhà phao, lại vì lâm thời hẹn chơi mạt chược với người khác mà thất hứa.

Điều cậu căm hận nhất là sự ích kỷ, thói lật lọng của cha mình, cậu không bao giờ muốn làm một người cha như vậy, càng không muốn con trai mình sẽ lớn lên trong những lời nói dối như mình.

Hơn nữa vất vả lắm mới mua được vé chơi nhà phao đồ chơi, con trai đã muốn chơi từ lâu…

Cậu cầm bình giữ nhiệt, mang theo trái cây đã được vợ rửa sạch và bánh quy ăn liền, mang giày cho con trai rồi chuẩn bị ra ngoài.

“Bão vừa rời đi, nghe nói sẽ còn cơn bão khác ập đến, mấy ngày nay có lẽ trời sẽ mưa.” Thấy ngoài trời gió thổi ầm ầm, cô vợ rất do dự: “Hay là để mấy ngày sau hẵng đi xem? Cho dù đã đặt vé nhà phao trước thì vẫn có thể trả vé, để em gọi điện thoại nói chuyện với chủ cửa hàng…”

“Nếu như trời gió to như vậy thì sao em lại đồng ý cho ông bô hứa với con trai là hôm nay sẽ cho họ đi chơi nhà phao?” Vương Vĩ Á cau mày thật chặt, trong lòng cậu cũng không kiên nhẫn đi chơi với con trai, nhưng hôm nay vợ cậu phải phỏng vấn xin việc ở một cửa hàng bán mỹ phẩm nên đành phải để cậu đi.

“Ông bô nhà anh cứ khăng khăng đòi dẫn Khôn Tử đi chơi vào hôm nay, sao em cãi người lớn được? Vì sao anh không dứt khoát cắt đứt quan hệ cha con với ông bô nhà anh đi?” Vừa nghe thấy chồng mình trách mình, Vương Trương Thục Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt, thái độ rất bực bội:

“Ông ta nuốt lời thì liên quan gì tới em? Anh nói lớn tiếng thế làm gì?”

“Khôn Tử muốn chơi nhà phao suốt hai tháng trời rồi, hồi trước em không có việc gì làm thì sao không dẫn thằng bé đi chơi? Lúc ông bô anh bảo ông ta sẽ dẫn Khôn Tử đi chơi, rõ ràng em rất vui mừng vì có thể thanh nhàn nửa ngày chứ gì? Bây giờ đều đổ tội cho người khác sao?” Vương Vĩ Á nổi nóng, cũng bắt đầu nói chuyện không giữ mồm giữ miệng.

“Sao hả? Cả ngày em ở nhà trông Khôn Tử, khác nào bị nhốt trong lồng sắt đâu? Em muốn tranh thủ thời gian nghỉ nửa ngày mà cũng không được hả? Vương Vĩ Á, Khôn Tử muốn đi chơi thì em phải đi cùng, nhưng em cũng muốn ra ngoài giải sầu! Sắp hết mùa xuân rồi, em còn chưa được thấy bông hoa nào đâu, em thích đi dạo công viên lắm mà, em cũng muốn đi mấy tháng trời rồi! Anh không có thời gian chăm con thì hồi trước đừng kêu em đẻ con!”

Bình Luận (0)
Comment