Chương 1051: Án mạng nhà phao 2
“Nếu không phải em muốn đẻ thì anh lại muốn chắc? Em có biết em đang nói gì không hả?”
“Cho nên chỉ có mình tôi muốn thôi hả? Anh không muốn chứ gì? Chỉ hận Khôn Tử hoàn toàn không tồn tại, anh mới được tự do vui vẻ đúng không? Có phải anh cũng cho rằng tôi làm liên lụy tới anh không hả? Vương Vĩ Á!”
Vương Vĩ Á hơi cau mày, thở dài xua tay: “Được rồi, đừng cãi cọ nữa. Nếu em không muốn làm việc thì đừng đi phỏng vấn, hôm nay đi dạo công viên đi, chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, cậu kéo tay con trai đầy mặt bối rối đứng bên cạnh, ôm thằng bé vào lòng rồi xoay người ra ngoài.
Vừa bước chân ra khỏi nhà, gió mạnh lập tức thổi rối tung mái tóc ngắn của hai cha con. Vương Vĩ Á lau mồ hôi trên trán con trai, kéo áo khoác của mình ra bọc quanh người con trai rồi mới lái xe máy chạy đến công viên ven biển cho thuê nhà phao.
Dường như người Hương Giang đã quen với ngày giông bão, chỉ cần không có gió bão mưa rào thì vẫn có thể ra ngoài tản bộ chơi đùa.
Nhất là khi trong nhà có một đứa bé không chịu ngồi yên, trừ khi ông trời đổ cơn mưa dao, không thì vẫn phải dẫn đứa bé ra ngoài hít khí trời.
Bên trong công viên ven biển Thâm Thủy Phụ diện tích không quá rộng lớn không chỉ có mình hai cha con Vương Vĩ Á. Khi nhà phao được Vương Vĩ Á kéo vào khu rừng nho nhỏ bên bờ biển, buộc dây cố định bốn góc nhà phao lên thân cây, Khôn Tử lập tức chui vào nhà phao, chẳng mấy chốc đã bắt đầu chơi hăng say, hoàn toàn quên mất nỗi bất an khi thấy cha mẹ cãi nhau.
Không lâu sau, những đứa trẻ lạ mặt đang chơi đùa ở gần đó cũng bị thu hút đến nơi này. Sau khi được Vương Vĩ Á cho phép, chúng kích động chui vào nhà phao, bắt đầu chơi đùa với Khôn Tử.
Vương Vĩ Á đeo đồ ăn chuẩn bị cho Khôn Tử trên cổ, tựa lưng vào một thân cây cách đó không xa nhìn chằm chằm vào nhà phao một lát, sau đó đưa mắt nhìn về phía bãi biển bên cạnh khu rừng nhỏ.
Có mấy người đang rượt đuổi sóng biển bên bờ biển, vui cười chạy qua trước mặt cậu.
Trên gương mặt họ tràn ngập nụ cười vô ưu vô tư lự, vui vẻ không cần kiêng nể. Không có mỏi mệt, không có chán ghét, không có áp lực và lo âu…
Cậu chợt nhớ lại câu nói của vợ: “Anh căn bản là không muốn có con chứ gì? Chỉ hận Khôn Tử hoàn toàn không tồn tại chứ gì?”.
Nếu không có con trai, bây giờ cậu đang làm gì nhỉ?
Sẽ được tự do tự tại như những thanh niên kia chăng? Cậu cũng chỉ mới 19 tuổi thôi mà…
Trong đầu cậu chợt nhớ đến lời nói của những người bạn bè chung quanh, họ bảo rằng A Ngọc vợ cậu nhặt coi cậu là thằng đổ vỏ, Khôn Tử là con của A Ngọc với thằng đàn ông khác bên ngoài, người ta không cần đứa con đó nên A Ngọc mới tìm cậu làm đứa chịu trận thay.
Cậu khó chịu gãi đầu, tựa lưng vào thân cây ngồi xổm xuống, mí mắt nặng trĩu, lòng dạ cũng hơi muộn phiền.
Trong khoảng thời gian gần đây cậu vừa phải học lái xe vừa phải làm hai công việc cùng một lúc, thời gian ngủ cũng rất ít ỏi, cậu thật sự rất muốn ngủ, rất mệt…
…
Ngày 2 tháng 7, trời giông bão chẳng những không mang cái nóng rời đi, ngược lại còn cuốn theo thời tiết oi bức khiến người ta thở không nổi. Sáng sớm, người dân thành phố đã cảm thấy lồng ngực khó thở, trong không khí lan tràn mùi rác rưởi lên men mà đêm qua họ vứt ra ngoài đường còn chưa kịp dọn dẹp, khiến đầu óc vừa tỉnh ngủ của họ càng nhão nhoẹt như cháo.
Bác A Cam vừa ngáp vừa dọn sạp báo, sau đó ỉu xìu tiếp nhận từng xấp báo chí mà tài xế xe tải bưng tới, lần lượt bày ra sạp hàng của mình.
Người đi đường qua lại vẫn dừng chân mua báo như mọi người, từng đồng tiền xu được ném vào hộp đựng tiền của bác A Cam rồi tự lấy tờ báo mà mình đọc mỗi ngày.
Sau đó họ sẽ dùng tay trái che miệng ngáp lau nước mắt, tay phải cầm tờ báo giơ lên trước mắt, vừa đọc báo vừa đi ngang qua con hẻm nhỏ mà mình đã từng đi lại vô số lần, sẽ không đụng trúng cột điện cũng không va chạm với người đi dường khác, thật sự cũng được xem là một loại siêu năng lực.
Báo chí hôm nay cuối cùng cũng tin tức xã hội giật gân, tế bào tội ác đã lâu chưa xao động dường như lại bắt đầu sôi trào trong thời tiết oi bức này.
Trang đầu báo chí được viết bằng font chữ in rất to:
[Cha ruột giết con: nhà phao đồ chơi biến thành hung khí!]