Chương 1052: Án mạng nhà phao 3
Dòng chữ nhỏ bổ sung đằng sau là:
[Người cha họ Vương trẻ tuổi, dẫn con trai 2 tuổi ra bờ biển chơi nhà phao vào ngày giông bão, lại tự tay cột dây thừng cố định. Nhà phao bị gió mạnh cuốn vào biển, khiến đứa con trai 2 tuổi chết đuối, một đứa bé khác 5 tuổi cũng chơi trong nhà phao bị viêm phổi nhập viện…]
…
Tổ trọng án B Tây Cửu Long lại có vụ án mới.
Vương Vĩ Á ở trong sở cảnh sát một đêm, vẫn ngơ ngác ngồi một chỗ, không nói một lời, giống hệt lúc mới bị áp giải vào đây.
Sáng sớm Gia Di ném giờ báo đăng bài viết [Án mạng nhà phao] lên bàn, trò chuyện đơn giản với anh Nhạc và các thám tử của tổ B, cô bèn đi cùng chuyên gia tâm lý học tội phạm Tannen – người được cấp trên an bài đến đây - đến phòng thẩm vấn.
Vương Vĩ Á bị thẩm vấn lần thứ hai. Dường như cậu đã thức trắng đêm, quầng mắt thâm đen, ánh mắt tràn ngập tơ máu, cả người trông như một cái thây khô bị rút mất linh hồn, không có sức sống.
Anh Tam Phúc và Lưu Gia Minh đã nói rách cả miệng, hỏi đến mức miệng khô lưỡi khô mà vẫn không thể khiến Vương Vĩ Á há miệng nói được một câu.
Mãi đến khi anh Tam Phúc đưa một tờ báo đăng “ảnh chụp đời thường của nạn nhân nhỏ tuổi Khôn Tử - đã được làm mờ” đến trước mặt Vương Vĩ Á, con mắt của Vương Vĩ Á mới khẽ nhúc nhích.
Cậu ta chậm chạm kéo tờ báo, cúi đầu vất vả đọc từng chữ.
Gia Di đứng ngoài phòng thẩm vấn, cùng Tannen theo dõi biểu cảm của Vương Vĩ Á, phân tích tâm lý của nghi phạm từ đầu đến cuối không chịu phối hợp với họ, không mở miệng nói một lời.
Gia Di cau mày, quay sang hỏi Tannen: “Anh thấy biểu cảm lúc nãy của Vương Vĩ Á… biểu cảm trông có vẻ rất đau buồn không?”
“Ừ, tôi cũng thấy.” Tannen gật đầu đáp.
“Anh cho rằng… biểu cảm ấy có nghĩa là gì?” Gia Di hỏi.
“…” Tannen quay sang nhìn Gia Di rồi lại đưa mắt nhìn về phía Vương Vĩ Á, suy tư một lát rồi lại nghĩ cách dùng từ, sau đó mới cẩn thận nói: “Có lẽ cảm thấy tuyệt vọng.”
“…” Gia Di.
…
…
Hương Giang đang trong giai đoạn đổi mới thay đổi theo từng ngày. Bỗng nhiên một tòa cao ốc đột ngột mọc lên từ mặt đất, bỗng nhiên có một loạt phong tục mới càn quét khắp thành phố, bỗng nhiên có điện thoại cục gạch, bỗng nhiên có máy vi tính, bỗng nhiên tích lũy được tài sản…
Thay đổi quá nhanh, Gia Di cũng sẽ sợ hãi mình sẽ đánh mất thứ gì đó quan trọng chỉ vì cứ nhìn chằm chằm vào phía trước.
Sự khác thường của Gia Di, phân tích của Tannen, khiến trái tim Gia Di đập thình thịch.
Buổi sáng mọi người vẫn không thể hỏi thăm bất cứ manh mối nào từ lời nói của nghi phạm Vương Vĩ Á. Gia Di lại xin nghỉ với đầy bụng tâm sự, tranh thủ chạy về nhà trong lúc nghỉ trưa, vào phòng của anh cả và em út tìm kiếm dấu vết để lại.
Phòng ngủ vẫn rất sạch sẽ, bởi vì công việc của anh cả rất bận rộn nên căn phòng này vẫn luôn giao cho Gia Tuấn dọn dẹp. Bàn học nhỏ gọn gàng sạch sẽ, gần như không dính một hạt bụi, sách được sắp xếp dựa theo kích cỡ của chúng, mỗi một cuốn sách đều có dấu vết đã được người khác đọc qua, rõ ràng Gia Tuấn rất nghiêm túc đọc chúng.
Gia Di ngồi trước bàn một lát, cảm thấy dù sao nơi này cũng là không gian riêng tư của em trai, cho dù có thứ gì thì vẫn là đời tư của thằng bé nên cuối cùng cô vẫn quyết định không tìm kiếm nữa mà nên trò chuyện thẳng thắn với em trai một lần sẽ tốt hơn.
Ngón tay lướt qua giá sách, cô xoay người, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía một góc tờ giấy được đặt dưới cuốn sổ nhỏ trên giá sách. Lưỡng lự thật lâu, rối rắm thật lâu, cuối cùng cô vẫn đẩy cuốn sổ đè trên tờ giấy đó ra, thế là hai chữ trên cùng của tờ giấy xuất hiện trước mắt cô:
[Di thư].
Gia Di chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Chẳng lẽ thằng bé bị bạo lực học đường?
Yêu sớm thất tình?
Phiền não tuổi dậy thì khiến nó muốn tìm đến cái chết sao…
Rốt cuộc phiền não của thiếu niên Gia Tuấn là gì?
…
Buổi chiều sau khi quay về sở cảnh sát, Gia Di bèn chuẩn bị sang bộ phận pháp y để xem thi thể của bé trai của vụ án [Án mạng nhà phao]. Nhưng trùng hợp lúc này, những người thân như vợ của nghi phạm đều được triệu tập đến sở cảnh sát nên Gia Di đành phải dẫn mọi người đi làm ghi chép lấy lời khai trước.
Nhân chứng – bà Lưu là một người phụ nữ rất giỏi ăn nói. Cho dù ngồi trong phòng thẩm vấn, bà ta vẫn không hề khẩn trương, không chờ Lưu Gia Minh đặt câu hỏi, bà ta đã thao thao bất tuyệt:
“Vừa thấy cậu trai trẻ kia, tôi đã biết cậu ta có vấn đề rồi nhé.”