Chương 1053: Tôi đã giết chết con trai của tôi 1
Gia Di nhíu mày, cứ như thể đột nhiên không hiểu được tiếng Quảng Đông, hỏi lại với vẻ khó tin
“Trời gió to như thế mà lại dẫn một đứa bé ra ngoài, vẻ mặt đầy bụng tâm sự như kia, làm gì có ông ba nào dẫn cục cưng nhà mình ra ngoài chơi mà lại bày ra vẻ mặt như thế chứ.”
“May mà lúc cháu gái nhà tôi muốn chơi cùng, tôi có dự kiến trước nên không cho con bé đi theo. Không thì ai biết bây giờ con bé sẽ ra sao chứ.”
“Tôi chỉ mới ngoảnh đầu đi một cái, đến khi quay đầu về thì thấy cái gì? Cậu trai kia tháo dây ra rồi ném mạnh một phát, nhà phao lập tức bị gió cuốn bay lên. Hình như thấy tôi chứng kiến hành động của mình nên cậu ta chột dạ, giả vờ đuổi theo nhà phao. Một chàng trai trẻ tuổi như thế thì làm gì có chuyện không đuổi kịp cái nhà phao chứ, còn không phải là giả vờ giả vịt hay sao? Thằng bé thật đáng thương, đầu tiên là bị gió cuốn bay lên trời, sau đó lại rơi xuống biển thật mạnh, bị nhà phao đè lên người… Lúc được vớt lên thì đã tắt thở từ lâu rồi.”
“Chị có chắc là chính cậu ta tháo dây ra không? Nhà phao kia được buộc dây cố định bốn góc trên cây, chị vừa quay đầu trong chốc lát, cậu ta đã tháo hết dây cả bốn góc rồi ư?” Lưu Gia Minh nhíu mày, vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, cứ khiến lòng dạ người ta bất an.
“Chẳng lẽ lại giả dối? Cậu ta đã chuẩn bị trước để giết con trai mình rồi nhé! Cậu không đọc báo à? Rõ ràng cậu ta không muốn có đứa con đó! Mới mười mấy tuổi đầu thì biết cái gì, chắc chắn trong lòng cậu ta nghĩ rằng tự do của mình mới là quan trọng nhất.” Bà chị hung ác nói, cứ như thể bà ta có thù sâu hận nặng nào đó với Vương Vĩ Á không bằng.
“Có khả năng là do gió lớn quá nên chị cũng không thấy rõ không nhỉ? Ví dụ như trên thực tế, nghi phạm chỉ đuổi theo sợi dây, hoặc là làm động tác khác?” Lưu Gia Minh hỏi lại lần nữa.
“Kìa sir, cậu đang nghi ngờ tôi đấy phỏng? Tôi bận trăm công nghìn việc mà vẫn tranh thủ thời gian chạy đến đây phối hợp với bên cảnh sát đấy nhé!” Bà chị có vẻ không hài lòng.
“Thưa chị, gây trở ngại cho người thi hành công vụ sẽ bị xét xử cao nhất là 7 năm tù, chị phải chịu trách nhiệm với lời khai của chị. Phía cảnh sát chúng tôi rất cảm ơn sự phối hợp của chị, nhưng cũng phải bảo đảm toàn bộ lời khai của chị đều là sự thật.” Gia Di ngồi bên cạnh anh Gia Minh từ tốn nói, mặc dù nội dung lời nói rất nghiêm túc nhưng lại nở nụ cười ôn hòa để bày tỏ không phải mình đang quát nạn người khác, mà chỉ bàn chuyện công việc thôi.
Bà chị chớp mắt, sau đó ngồi tựa lưng vào ghế dựa, nghiêng đầu suy tư trong chốc lát mới nhỏ giọng nói: “Lúc đó tôi thấy như vậy mà, cô làm tôi sợ kiểu này thì tôi không biết nên nói như thế nào nữa đây.”
“Chị thấy nghi phạm tháo dây ra rồi ném thật mạnh, đúng không?” Nhìn bản ghi chép lời khai, Gia Di ngẩng đầu hỏi lại lần nữa, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
“… Chắc thế.”
Mười phút sau, Lưu Gia Minh tiễn bước bà chị, quay trở lại hỏi Gia Di:
“Chị Thập Nhất, cô thấy thế nào?”
“…” Gia Di mím môi, cau mày suy nghĩ một lát: “Phòng bên cạnh là vợ của Vương Vĩ Á đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Chúng ta thẩm vấn Vương Trương Thục Ngọc rồi suy xét lại thử xem.” Dứt lời, Gia Di đi vào một phòng thẩm vấn khác.
Anh Nhạc đang dẫn theo Gary làm thẩm vấn. Sắc mặt của Vương Trương Thục Ngọc rất tệ, ngồi đối diện liên tục vò khăn tay, thỉnh thoảng lại lau nước mắt.
Đôi mắt cô ấy sưng đỏ, đôi môi trắng bệch, chóp mũi đỏ rực, trong mắt phủ đầy tơ máu, rõ ràng là mấy ngày nay cô ấy đã khóc lóc rất nhiều lần, có lẽ giấc ngủ cũng không được đầy đủ cho lắm.
Gia Di đứng bên cạnh anh Nhạc, xem anh Nhạc thẩm vấn.
“… Trước khi rời đi vợ chồng tôi mới cãi nhau. Tôi bảo anh ấy không cần đứa con cũng không cần tôi, hối hận vì để tôi sinh Khôn Tử… Tôi không ngờ anh ấy sẽ làm như vậy…” Chị Vương dùng khăn tay che mắt, khóc một lát rồi mới nói tiếp:
“Trước đó hình như anh ấy cũng không có điểm gì đặc biệt, chẳng qua ngày nào cũng trông rất mệt mỏi… Anh ấy phải làm ba công việc, vừa phải học lái xe, lúc về nhà còn phải chăm Khôn Tử giúp tôi, đôi khi cha chồng đến nhà chúng tôi, không đòi tiền chúng tôi thì cũng tặng mấy món đồ mà không biết ông ta kiếm đâu ra tiền để mua, mà chúng tôi cũng chẳng dùng được mấy thứ đồ đó. Mỗi khi như vậy, A Vĩ sẽ rất khó chịu, buồn bực không vui suốt mấy ngày trời. Quan hệ giữa anh ấy và cha chồng không hòa thuận, chỉ cần gặp mặt cha chồng, thái độ của anh ấy sẽ rất lạ, đôi khi còn giận cá chém thớt, nổi nóng với tôi. Lần này cũng là vì cha chồng nói sẽ dẫn Khôn Tử đi chơi, kết quả lại thất hứa…”