Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1060 - Chương 1060 - Niềm Hy Vọng Phá Án 4

Chương 1060 - Niềm hy vọng phá án 4
Chương 1060 - Niềm hy vọng phá án 4

Chương 1060: Niềm hy vọng phá án 4

“Tôi sẽ đi hỏi thăm toàn bộ người dân trong danh sách hộ khẩu sống bên bờ biển một lần, dùng một thị giác khác để trò chuyện với họ, thảo luận theo giả thiết nghi phạm Vương Vĩ Á không phải là hung thủ, không có động tác tháo dây cột ra.” Phương Trấn Nhạc tựa lưng vào cánh cửa, chủ động nhận nhiệm vụ cho mình.

“Cảm ơn anh Nhạc, để tôi đi cùng anh.” Thấy mọi người đều nhận nhiệm vụ ra ngoài, Gia Di lập tức xung phong.

“OK, nhưng hôm nay đã đến giờ tan làm rồi, A Nhạc và Tam Phúc phải đi điều tra cửa hàng chắc cũng sắp kết thúc công việc. Trời vừa tối, còn ai muốn chơi nhà phao nữa? Chi bằng bây giờ chúng ta đi ăn cơm, ăn cơm xong mọi người đều tan làm, chú Cửu dẫn Gary, tôi và cô, chia nhau làm hai nhóm đi hỏi thăm, thế nào?” Phương Trấn Nhạc chỉ vào đồng hồ rồi hỏi ý kiến Gia Di.

Lúc này Gia Di mới phát hiện đã đến giờ tan làm. Cô thở hắt ra một hơi rồi cười gật đầu.

Thế là một nhóm người cùng nhau ra ngoài, chú Cửu và Tam Phúc đi cuối cùng, thong thả đi bộ.

“Cậu nói xem…” Chú Cửu bỗng đến gần Tam Phúc, khi đối phương bị thu hút sự chú ý nhìn về phía mình, ông ấy nhướn mày nói: “Có phải anh Nhạc hơi bị sợ vợ không?”

“Sợ vợ á?” Tam Phúc lẩm bẩm một câu, bỗng nhếch môi nở nụ cười.

Đúng lúc này, Gia Di quay đầu lại, thấy vậy thì tò mò hỏi: “Có chuyện gì thú vị à?”

Tam Phúc không khỏi lúng túng, vội vàng thu liễm nụ cười, đánh trống lảng:

“Đúng rồi, chuyện của Gia Tuấn sao rồi? Cô đã làm rõ tình huống chưa?”

Bờ vai Gia Di xìu xuống: “Tôi định trò chuyện với Gia Tuấn đêm nay, chẳng qua tôi sợ chuyện này sẽ khiến thằng bé cảm thấy mất mặt, lỡ thật sự là mộng tinh gì đó… Hồi dậy thì, có phải đàn ông các anh đều rất nhạy cảm với chuyện này không?”

“Tất nhiên rồi, nếu có đứa nào thậm chí không biết gì về chuyện này thì sẽ bị cả đám cười nhạo thật lâu.” Tam Phúc lập tức lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt trông không được lạc quan cho lắm, nói tiếp: “Chi bằng tìm anh Gia Đống, hoặc là anh Nhạc, tóm lại là người lớn giới tính nam nào đó có quan hệ gần gũi với Gia Tuấn để nói bóng nói gió về chuyện này. Đừng hỏi thẳng Gia Tuấn có biết gì về sự thay đổi trên thân thể trong lứa tuổi dậy thì hay không, lỡ thằng bé thẹn quá thành giận, nói không chừng sẽ tiến vào thời kỳ nổi loạn luôn ấy chứ, khó xử lý lắm. Cứ… kể về quá trình thay đổi trong tuổi dậy thì của mình như một câu chuyện cười, nói chuyện bằng giọng điệu tán gẫu thoải mái, thử thăm dò xem phản ứng của Gia Tuấn là gì, sau đó từ nói bóng nói gió dần dần chuyển sang nói rõ ràng minh bạch.”

“Đúng, nên làm như vậy, sau đó nói rõ ràng chuyện này, nhưng phải làm sao để Gia Tuấn nghĩ rằng anh không cố tình nói chuyện này với thằng bé, làm vậy mới là tốt nhất. Vừa giữ gìn thể diện của Gia Tuấn mà vừa nói rõ đề tài giữa hai người đàn ông với nhau cho thằng bé biết. Chờ đến khi nó giải quyết xong vụ này thì sẽ sáng sủa ngay thôi, nói không chừng sau này sẽ tự giễu kể lại chuyện trong khoảng thời gian này ấy chứ.” Chú Cửu tán thành: “Đừng để nó cảm thấy xấu hổ là được.”

Gia Di gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn Phương Trấn Nhạc, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, tràn ngập nhờ cậy.

“…” Phương Trấn Nhạc chưa bao giờ làm chuyện như vậy. Giai đoạn trưởng thành của anh cũng không có vụ người lớn trò chuyện với con cái về vấn đề của đàn ông, anh chỉ biết thông qua nội dung bài giảng trong tiết học sinh lý của giáo viên, cùng với mấy cuốn sách kỳ lạ mà các nam sinh truyền tay nhau… Nhưng… sau khi trao đổi ánh mắt với Gia Di, cuối cùng anh vẫn vò đầu đồng ý: “Ăn cơm xong tôi sẽ kêu Gia Tuấn dẫn tôi đi mua đồ ăn vặt, trên đường đi sẽ trò chuyện với thằng bé.”

“Anh Nhạc tốt quá ~ Cơ mà tôi đoán có lẽ không chỉ đơn giản là phiền não tuổi dậy thì thôi đâu…” Gia Di vẫn lo lắng.

“Yên tâm, chúng ta cứ trò chuyện từng bước một khơi thông từng bước một cho thằng bé, cuối cùng sẽ biết rõ nó gặp chuyện gì.”

“Vâng… Cảm ơn anh Nhạc!” Gia Di chắp tay trước ngực vui vẻ nói cảm ơn, sau đó xoay người tiến về phía xe con của mình, tiêu sái mở cửa xe, tiêu sái ngồi vào ghế lái, đóng cửa lưu loát, thắt dây an toàn, nổ máy.

Phương Trấn Nhạc nhìn lướt qua thấy cô xoay vô lăng một vòng, chăm chú nhìn đằng trước, điều khiển chiếc xe chạy ra khỏi chỗ đỗ xe một cách lưu loát, không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, bị khí chất ngầu lòi của cô đập vào mặt.

Bình Luận (0)
Comment