Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1063 - Chương 1063 - Nỗi Muộn Phiền Của Thiếu Niên Gia Tuấn 3

Chương 1063 - Nỗi muộn phiền của thiếu niên Gia Tuấn 3
Chương 1063 - Nỗi muộn phiền của thiếu niên Gia Tuấn 3

Chương 1063: Nỗi muộn phiền của thiếu niên Gia Tuấn 3

“Cảm ơn Bảo Thụ, thám tử nhí hạng nhất!” Gia Di cười đáp lại cậu bé, bày ra vẻ mặt thoải mái, không muốn khiến cậu bé cũng lo lắng theo mình.

“Vâng, nếu chị còn gì muốn hỏi thì cứ nói với em, để em hỏi thăm cho.” Bảo Thụ lập tức ưỡn ngực.

Sau bữa tối, Phương Trấn Nhạc kêu Gia Tuấn cùng nhau đi mua kem mời mọi người. Gia Tuấn đi bên cạnh Phương Trấn Nhạc, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn bờ vai rộng và đôi chân dài của Phương Trấn Nhạc, thưởng thức xong lại kìm lòng không đậu âm thầm thở dài.

Cậu cho rằng hành vi của mình rất bí ẩn, trên thực tế vẫn bị Phương Trấn Nhạc bắt quả tang.

Khi Gia Tuấn lại lần nữa quan sát cánh tay của Phương Trấn Nhạc, sir Phương đột ngột quay đầu bắt giữ ánh mắt Gia Tuấn. Thấy sắc mặt đối phương thoáng chốc đỏ bừng, anh hỏi:

“Em cứ nhìn anh làm gì?”

“…” Gia Tuấn ngập ngừng thật lâu rồi mới ngượng nghịu nói: “Sau này lớn lên, em cũng muốn trở thành một trang nam tử hán như anh Nhạc, vóc dáng cao to, trông rất oai hùng.”

“Tất nhiên rồi, anh Gia Đống của em cũng rất cao to lực lưỡng mà.” Phương Trấn Nhạc thuận theo đề tài của Gia Tuấn: “Em có biết ánh mắt của em đang nói gì không?”

“Gì ạ?” Gia Tuấn nhướn mày, tò mò hỏi.

“Thật đáng tiếc, không thể lớn lên trở thành một người phong lưu phóng khoáng như anh Nhạc.” Phương Trấn Nhạc bắt chước giọng điệu nói chuyện của Gia Tuấn.

“Gì chứ.” Gia Tuấn vội vàng che giấu ánh mắt của mình, dường như sợ Phương Trấn Nhạc sẽ phát hiện điều gì đó, cậu lại nở nụ cười gượng gạo.

“Hồi anh còn nhỏ cũng cứ sợ sau này lớn lên, mình không thể biến thành dáng vẻ mà mình khao khát.” Chú ý tới thái độ của Gia Tuấn, Phương Trấn Nhạc lại nói tiếp: “Thậm chí hồi đến tuổi dậy thì còn chưa bắt đầu nhổ giò, anh sợ bạn bè chung quanh sẽ bắt nạt anh nên suốt ngày bày ra vẻ mặt ngầu lòi hung dữ để chứng minh cho mọi người thấy mình không dễ bắt nạt chút nào.”

Nếu như Gia Tuấn bị bạn học bắt nạt thì lúc này, chắc hẳn cậu bé sẽ có hứng thú tiếp lời, ít nhất sẽ bày ra biểu cảm khác hẳn.

Phương Trấn Nhạc quan sát tỉ mỉ, thấy Gia Tuấn vẫn không có gì đặc biệt, chỉ buồn bã nhìn sang nơi khác, hoàn toàn thể hiện rõ khí chất “cả thế giới này không ai có thể hiểu được nỗi đau của tôi” vừa cô đơn vừa trẩu tre.

Nếu không bị bạo lực học đường thì là vì lý do gì nhỉ?

Trên đường đi, Phương Trấn Nhạc mớm lời cả buổi, kết quả là ngay cả thám tử lâu năm kinh nghiệm dày dặn cũng không thể thu thập được bất cứ tin tức hữu hiệu nào.

Sau khi biết tất cả phỏng đoán của họ đều bị loại trừ, Gia Di quả thực sắp điên rồi.

Buổi tối trên đường về nhà, Gia Di dứt khoát hẹn Gia Tuấn vào quán bar ngồi một lát như một người trưởng thành thứ thiệt.

Thiếu niên hoảng sợ đến mức đôi mắt tròn xoe, mặc dù chưa nói gì nhưng nét mặt của cậu bé đã quá rõ ràng: bà chị đang làm trò điên rồ gì vậy?

“Bây giờ cửa hàng đồ ngọt hay quán café gì đó đều đóng cửa hết rồi, tạm chấp nhận vào quán bar vậy, chúng ta đều gọi đồ uống không cồn nhé.” Gia Di nghiêng đầu nhìn Gia Tuấn: “Được không?”

Có vẻ rất tôn trọng ý kiến của em trai

Thực ra Dịch Gia Đống và Gia Như cũng rất muốn đi cùng, nhưng sau khi thảo luận xong, mọi người sợ quá đông người sẽ khiến áp lực tâm lý của Gia Tuấn rất lớn, cho nên cuối cùng vẫn là một mình Gia Di trò chuyện với Gia Tuấn.

Gia Tuấn nhìn anh cả và chị hai, suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Trên đường đến quán bar sạch ở gần đó với chị cả, cậu bé vẫn suy nghĩ chị cả muốn nói chuyện gì với mình. Nhớ lại phản ứng của Bảo Thụ, anh cả, anh Gia Minh và anh Nhạc lúc trước, cậu đã thấp thoáng đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Thế nên lúc ngồi trong quán bar, cậu tò mò quan sát chung quanh, Gia Di cũng gọi đồ uống cho hai người xong, đang chờ đợi thì cậu nói thẳng:

“Chị cả, em không thất tình, cũng không phải vì sự thay đổi thân thể trong tuổi dậy thì…”

Gia Di nín thở nhìn cậu bé một lát rồi mới thở hắt ra.

Từ nhỏ Gia Tuấn đã trưởng thành sớm, có lẽ cô không cần suy xét quá nhiều, vậy thì cứ nói thẳng thôi.

“Thực ra chị không muốn chuyện gì cũng hỏi, chuyện gì cũng nhúng tay vào. Suy nghĩ của chị với anh cả đều nhất trí, mong em và Gia Như có thể trưởng thành một cách tự do và thoải mái. Bọn chị không muốn chỉ vì bước vào xã hội sớm hơn các em mà bày ra thái độ mình biết nhiều điều hơn các em, nhúng tay vào việc cá nhân của các em, hỏi han chuyện của các em … Nhưng mà, Gia Tuấn, gần đây chị thật sự rất lo cho em, em…”

Bình Luận (0)
Comment