Chương 1062: Nỗi muộn phiền của thiếu niên Gia Tuấn 2
“Ớ… Ghê thế cơ á?” Lưu Gia Minh gãi mặt, xem ra không phải cậu bé đang bối rối vì những hiện tượng trong lứa tuổi dậy thì.
Vậy thì là vì chuyện gì?
“Nhưng rất đáng tiếc, em không thể trở thành người vỡ giọng sớm nhất trong lớp bọn em. Cũng chẳng sao, còn có người đến mười sáu mười bảy tuổi mới vỡ giọng, nhổ giò. Anh cả chị cả của em đều thuộc tuýp người cao gầy, chị hai cũng cao hơn đám đông bình thường, em không sốt ruột.” Gia Tuấn nói có sách mách có chứng, rõ ràng là rất hiểu biết về chuyện này, nói không chừng còn hiểu rõ nguyên do hơn cả người lớn bọn họ.
Lưu Gia Minh và Gia Đống đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt tràn ngập nghi ngờ.
“Anh nên nói rõ cho em biết về những vấn đề này mới đúng. Mấy năm nay anh bận quá, bỏ lỡ quan tâm em.” Nhìn dáng vẻ như ông cụ non của em trai, Gia Đống không khỏi áy náy.
Rất nhiều người nói rằng anh vừa làm anh trai vừa làm cha, chăm sóc em trai em gái rất chu đáo, thực ra anh vẫn bỏ lỡ rất nhiều điều về các em của mình, xem nhẹ rất nhiều thời khắc trong quá trình trưởng thành của các em trai em gái.
“Có gì đâu mà bỏ lỡ chứ, anh cả cũng biết rõ chuyện này mà, ai mà chẳng lớn lên như thế.” Gia Tuấn chẳng thèm quan tâm, thái độ có vẻ rất hào phóng sang sảng.
Lưu Gia Minh quan sát Gia Tuấn thật kỹ, thật sự không cho rằng cậu bé là một đứa trẻ chỉ vì chút chuyện cỏn con như lông gà vỏ tỏi mà đau buồn đến mức viết di thư.
Bốn anh em nhà họ Dịch đều là người rất kiên cường, lớn lên như cỏ dại mọc ra từ bùn đất, cho dù gió táp mưa sa vẫn tràn ngập sức sống.
Nhưng chính vì thế nên có vẻ chuyện này càng trở nên phức tạp hơn.
Chuyện khiến một đứa trẻ như vậy cảm thấy tuyệt vọng, là chuyện gì?
Ban đầu Lưu Gia Minh còn rất lạc quan, cho rằng chắc chắn chỉ là phiền não của một đứa con nít mà thôi. Nhưng giờ phút này, anh ta không khỏi bắt đầu lo lắng.
Mọi người tiếp tục tán gẫu về chuyện dậy thì, thỉnh thoảng Gia Tuấn sẽ tham dự góp một hai câu, nhưng không có bất cứ tác dụng gì đối với việc tìm hiểu bí mật đau thương của Gia Tuấn.
Ba người đẩy ba chiếc xe nhỏ chứa đầy rượu và đồ uống về cửa hàng. Lúc bưng rượu đặt vào tủ chứa, Dịch Gia Đống nhìn Gia Di và Phương Trấn Nhạc lắc đầu.
Sau khi ngồi vào bàn, Lưu Gia Minh nhỏ giọng kể cho Gia Di nghe về biểu hiện và lời nói của Gia Tuấn, chi tiết tỉ mỉ cứ như báo cáo lại lời khai của tội phạm cho giám sát.
Thế là Gia Di lại chạm trán hàn huyên với Phương Trấn Nhạc mấy câu, đúng lúc này Bảo Thụ bưng thức ăn quay về bàn, lúc đi ngang qua chỗ Gia Di, cậu bé ghé vào bên tai cô thì thầm:
“Chị Thập Nhất, hình như Gia Tuấn không bị thất tình đâu.”
“Sao vậy?” Gia Di nhướn mày hỏi cậu bé.
“Hôm qua tan học em với Gia Tuấn cùng về nhà, thế là em trò chuyện với em ấy về các bạn học yêu sớm trong lớp, em còn bảo bạn học nào đó cứ đòi sống đòi chết lúc thất tình, ai ngờ chưa được mấy ngày sau đã có bạn gái mới rồi.” Nét mặt Bảo Thụ vô cùng nghiêm túc: “Sau đó Gia Tuấn bày ra vẻ mặt rất khinh thường, bĩu môi nói…”
Bảo Thụ nhớ lại hôm qua, quay đầu thấy Gia Tuấn đang đứng sau quầy hỗ trợ thu tiền chứ không chú ý đến bên này, bèn bày ra vẻ mặt như ông cụ non, cứ như thể thế nhân đều say chỉ mình ta tỉnh táo, nói:
“Yêu sớm thật ngu xuẩn, vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí tình cảm, chỉ ham niềm vui nhất thời mà thôi, không biết nhìn xa trông rộng, sớm muộn gì cũng sẽ chịu khổ.”
Bảo Thụ bắt chước giống y hệt, thậm chí khiến tất cả mọi người sững sờ mấy giây.
Lưu Gia Minh tỉnh táo lại trước tiên, giơ ngón cái lên nói: “Bảo Thụ, tương lai em hãy tiếp nhận y bát của chàng trai đậu hũ, làm diễn viên đi.”
“Em không muốn đâu.” Bảo Thụ lập tức biến về biểu cảm của mình, xua tay nói: “Em phải làm kinh doanh, kiếm thật nhiều tiền.”
“Nhưng cũng rất mạo hiểm.” Lưu Gia Minh lập tức tiếp lời.
“…” Bảo Thụ liếc Lưu Gia Minh một cái, nâng tay lên đè xuống tỏ vẻ “đề tài này dừng lại tại đây”, sau đó cúi đầu tiếp tục nói với Gia Di:
“Gia Tuấn không phải hạng người mạnh miệng, em ấy nói vậy tức là thật lòng không ủng hộ yêu sớm. Cho nên chắc chắn không phải bị thất tình.”
Gia Di thở dài thườn thượt một hơi.
“Nhưng thành tích học tập của em ấy cũng rất vững chắc, em đã hỏi lại lần nữa cho chắc cú, tuyệt đối chính xác.” Bảo Thụ cũng giống như người lớn, lúc nói câu này còn hạ giọng xuống nhỏ hơn nữa, như đang bắt chước dáng vẻ an ủi người khác của Phương Trấn Nhạc.