Chương 1065: Nỗi muộn phiền của thiếu niên Gia Tuấn 5
Cậu bé ngẩng đầu: “Em đã tìm sách trong thư viện, triệu chứng cũng giống hệt trong sách, bây giờ căn bệnh đó không thể chữa khỏi. Cho dù trong quá trình trị liệu, không chỉ mình em đau khổ mà sẽ còn vét sạch của cải nhà mình. Thế nên em không muốn chữa, mặc dù em vẫn còn nhỏ, nhưng em cũng muốn làm điều gì đó, hy vọng anh chị sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em, để em có tôn nghiêm…”
“Khoan đã!” Gia Di thu tay lại, ngồi thẳng lưng nhìn về phía Gia Tuấn: “Triệu chứng gì? Bệnh gì?”
“… Được rồi.” Gia Tuấn hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:
“1. Thường xuyên xuất hiện vết bầm, chấm xuất huyết trên người’
Thở hổn hển sau khi vận động, chóng mặt, thiếu máu;
Mạch máu rất dễ vỡ, khó cầm máu, một tuần có ba bốn ngày sẽ chảy máu mũi vào buổi sáng, thậm chí sẽ chảy máu mũi trong trường học;
Lợi sưng phù, hạch bạch huyết sưng to.”
Nói rồi, Gia Tuấn sờ lên cổ mình, đồng thời quay đầu cho Gia Di chạm vào.
Quả nhiên Gia Di chạm vào một hạt nhô lên. Cô chớp mắt, cố gắng tiêu hóa nội dung câu nói của cậu bé, kìm nén ngàn lời vạn chữ muốn nói, tiếp tục lắng nghe.
“Còn có 5, đau đầu…” Nói rồi Gia Tuấn xoa vùng trên vành tai, tỏ vẻ mình thấy đau chỗ này.
Gia Di chép miệng: “Cho nên em nghĩ rằng mình bị ung thư máu?”
Dường như Gia Tuấn rất sợ cụm từ đó, nhắm mắt thật chặt, đau đớn nhẫn nại một lát rồi mới nói bằng chất giọng vừa trầm vừa khàn: “Đúng vậy, chị à, căn bệnh này còn gọi là bệnh máu trắng.”
Mẩu chuyện ngắn:
Lưu Gia Minh: Ha ha ha ha, lần đầu tiên anh bị mộng tinh ấy, anh còn tưởng mình say rượu xong mắc bệnh nặng gì đó chứ, ha ha ha ha.
Gia Tuấn: …
Anh Gia Đống: Lần đầu tiên anh cương cứng vào buổi sáng ấy, xấu hổ đến nỗi cả ngày không dám nhìn mặt cô gái nào, cảm thấy mình thật là tà ác.
Gia Tuấn: …
Bảo Thụ: Anh có thằng bạn lúc thất tình cứ đòi chết đòi sống, kêu gào không chiếm được cô ấy thì nó sống có ý nghĩa gì, ai ngờ mấy ngày sau lại có bạn gái mới, hơ.
Gia Tuấn: …
Phương Trấn Nhạc: Hồi còn đi học anh sợ bị bạn học bắt nạt nên cả ngày cứ xụ mặt, bày ra dáng vẻ hung ác một cách ngu ngốc. Cuối cùng không có ai bắt nạt anh, ngay cả bạn bè cũng bớt được một nửa.
Gia Tuấn: …
Gia Tuấn: Mấy người này đang nói chuyện ngu xuẩn gì vậy?
Gia Tuấn: Chẳng lẽ đám người lớn này điên hết rồi?
…
“Nhưng mà…” Gia Di cũng sờ lên cổ mình rồi duỗi cổ về phía Gia Tuấn: “Em sờ thử xem, chỗ này là hạch bạch huyết mà, hạch bạch huyết của mỗi người đều có điểm khác biệt, có lẽ là do bị nhiễm trùng, hoặc là vì tình huống không quan trọng nào đó gây ra nên sẽ dẫn đến hạch bạch huyệt không đối xứng, khác với mọi người. Loại bệnh này không phải chú Đại Cường thuận miệng nói thì kết luận được ngay, phải đến bệnh viện xét nghiệm mới biết!”
“?” Gia Tuấn nhướn mày nhìn cô, sau đó vươn tay ra sờ.
Mặc dù chạm vào, nhưng cậu bé vẫn cười khổ: “Chị cả, chị đừng an ủi em, cũng đừng khuyên em đi bệnh viện. Em đã có linh cảm từ lâu rồi.”
“Linh cảm gì?” Gia Di vẫn còn chưa kịp hiểu rõ, trong số các triệu chứng mà bạn nhỏ này liệt kê… Hình như chỉ có mỗi chuyện chảy máu mũi là trùng khớp, còn lại mấy thứ khác nghe mơ hồ hết sức.
Quả thực giống hệt mấy chục năm sau “khám bệnh bằng baidu, ít nhất cũng ung thư”.
Trên người cô cũng thường xuyên xuất hiện vết bầm tím không rõ nguyên do, cô không tài nào nhớ nổi mình va chạm chỗ nào mà bị bầm, cũng sẽ đau đầu vì không ngủ ngon giấc hay bị trúng gió, ăn đồ ăn bị nóng trong người sẽ bị sưng lợi, buổi sáng rời giường quá vội hoặc đang ngồi xổm mà bất thình lình đứng dậy sẽ bị chóng mặt…
Mặc dù tất cả triệu chứng đều tụ tập vào cùng một thời điểm thì hơi trùng hợp, nhưng cũng không phải là chưa từng có bao giờ.
Chuyện này… có khi nào chỉ là hiểu lầm tai hại không nhỉ?
“Sáng mai xin nghỉ, chị dẫn em đến bệnh viện.” Càng suy nghĩ, vẻ mặt Gia Di càng quái dị. Cô nốc một ngụm đồ uống lạnh rồi lập tức quyết định: “Nếu đúng là căn bệnh như em nói, bọn chị nhất định sẽ tôn trọng em. Nhưng đầu tiên phải xác nhận đã rồi mới tính tiếp.”
“Nhưng chị cả…” Gia Tuấn không khỏi lộ vẻ bối rối, há miệng định từ chối.
Gia Di lập tức hiểu rõ, thực tế cậu bé rất sợ hãi.