Chương 1071: Tổ B, là một đội ngũ thống nhất! 3
Nhìn bóng lưng cảnh sát Dịch, rất nhiều phóng viên còn muốn đi tìm các cảnh sát khác để tìm hiểu thông tin, nhưng không biết ai bỗng nhiên nói một câu “Cô ấy muốn chứng minh sự trong sạch cho một người đàn ông đã nhận tội à…”, những lời này bỗng nhiên dẫn dắt suy nghĩ của mọi người. Một đám phóng viên đến từ các tòa soạn báo cứ thế tụ tập một chỗ, vẻ mặt khó tin khi nhắc đến chuyện này, không còn hứng thú phỏng vấn cảnh sát khác.
“Ngay cả bản thân nghi phạm cũng không quan tâm tới chân tướng, thế mà cô ấy vẫn muốn điều tra…”
“Cứu một kẻ một lòng muốn chết ư?”
“Hình như là thế, các ông nói xem tổ trưởng Dịch có cược thắng không?”
“Ai mà biết được, tin tức mà chúng ta nắm bắt được đâu có nhất trí, lỡ cảnh sát phát hiện manh mối nào mà chúng ta không biết thì sao?”
“Này, có ai hứng thú cá cược một phen không? Cược xem nữ thần thám tiếp tục đoán đúng, hay là sai lầm?”
“Ha ha ha, tòa soạn báo các ông lúc nào cũng chỉ tìm được tin vịt, chắc chắn ông sẽ cược thua…”
Ngay khi mọi người đang trò chuyện hăng say thì một phóng viên chợt phát hiện nữ phóng viên lúc trước ở bên cạnh mình đã lặng lẽ chuồn mất.
Anh ta suy nghĩ một lát, lập tức hô to:
“Không ổn! Chắc chắn cô ta đã chạy đi phỏng vấn nghi phạm!”
“Chắc chắn nghi phạm sẽ biết chân tướng, nhất định cậu ta biết còn nhiều hơn cảnh sát! Không thể để cô ta giành trước! Mau lên! Đuổi theo cô ta!”
Sau tiếng kêu này, cánh truyền thông thi nhau chạy về phía xe hơi hoặc xe đạp của mình.
Thế là trước cổng sở cảnh sát vốn nên chen chúc đông người, giờ đây chỉ lại một mình chú Cửu ngậm cành dương đào.
Nếu là người quen thuộc với giọng nói của chú Cửu sẽ phát hiện, người lúc nãy kêu to ‘đuổi theo cô ta’ rõ ràng không phải là phóng viên nào đó, mà chính là viên cảnh sát Lâm Vượng Cửu này!
…
Lúc Gia Di đi vào văn phòng thì vẫn còn rất sớm, theo lý thuyết lúc này hẳn là mọi người vẫn chưa đến sở cảnh sát.
Nào ngờ vừa đẩy cửa ra đã thấy anh Tam Phúc và Lưu Gia Minh, một người nằm nghiêng trên bàn làm việc của mình ngủ khò khò, một người khác nằm trên ghế massage nhắm mắt hưởng thụ.
Thấy Gia Di tiến vào, Tam Phúc đang massage lập tức dụi mắt, chỉ vào mấy cái hòm đựng đồ lớn mà Gia Di đang hoang mang nhìn chúng, khàn giọng nói:
“Đêm qua chúng tôi vẫn theo dõi giám thị cửa hàng cho Vương Vĩ Á thuê nhà phao, đến nửa đêm bỗng nhiên một nhóm người khiêng đống đồ này ra ngoài, muốn lôi chúng nó ra chỗ khác. Thế là chúng tôi trực tiếp xuất hiện chặn đống đồ này lại, đồng thời lấy lời khai của mấy người đó.”
Trông anh ta như thể đêm qua không ngủ ngon giấc, đứng dậy từ ghế massage, lười biếng vươn vai rồi đi đến bên bàn làm việc, cầm một xấp biên bản lấy lời khai đưa cho Gia Di:
“Chị Thập Nhất, lúc trước cửa hàng này đã nhập một lô nhà phao, bởi vì Hương Giang gió lớn nên đa số nhà phao chỉ mới sử dụng được mấy tháng, dây cột đã bị mài mòn ở mức độ nhất định. Chủ cửa hàng cho rằng nhà phao vẫn còn nguyên vẹn, nếu chỉ vì bốn sợi dây cột bị hư hao mà nhập hàng một lần nữa thì quá lãng phí, bèn kêu đoàn đội tìm một nhóm thợ may, đổi loại dây cột bền hơn cho tất cả nhà phao có dây cột bị mài mòn.
“Chủ cửa hàng – người đưa ra quyết định này đầu tiên – rất có vấn đề, càng không cần phải nhắc đến người chứng thực chuyện này, chỉ cần tìm loại dây nào bền chắc là được, để đỡ mất công, tránh tình trạng chỉ mới dùng được mấy ngày dây cột sẽ bị hư hỏng, nói không chừng anh ta sẽ bị sếp mắng cho một trận… Kết quả là trừ phi loại dây cột này được buộc thật chặt, nếu không đề phòng thì nó sẽ rất dễ bị lỏng lẻo.”
“Nhân viên quản lý dịch vụ cho thuê nhà phao nói rằng bình thường họ sẽ dặn dò khách hàng nhất định phải buộc thêm mấy vòng, trước kia chưa bao giờ xuất hiện tình huống tương tự vân vân… Nhưng đêm qua tôi đã hỏi ban ngành liên quan, cho dù nhân viên phục vụ đã dặn dò khách hàng bằng lời nói thì việc tự ý lắp ráp vật nguy hiểm như vậy, vẫn không hợp lệ.”
Mặc dù đêm qua anh ta bị đồng nghiệp thuộc ban ngành liên quan phàn nàn mình quấy rầy giấc ngủ của người ta, nhưng tìm hiểu rõ ràng chuyện này vẫn khiến anh ta rất vui.
“Lời khai của Vương Vĩ Á hoàn toàn không đề cập đến lời nhắc nhở của nhân viên phục vụ, tôi đoán có lẽ là lúc Trương Thục Ngọc – mẹ của Khôn Tử gọi điện thoại đặt thuê nhà phao, nhân viên đã nhắc nhở trước, nhưng Trương Thục Ngọc cũng nói rằng cô ấy không nhớ có lời nhắc nhở nào giống vậy.”