Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1070 - Chương 1070 - Tổ B, Là Một Đội Ngũ Thống Nhất! 2

Chương 1070 - Tổ B, là một đội ngũ thống nhất! 2
Chương 1070 - Tổ B, là một đội ngũ thống nhất! 2

Chương 1070: Tổ B, là một đội ngũ thống nhất! 2

“Thực ra từ trước tới giờ mọi người đều đánh giá nó rất cao, vợ nó cũng hay khen nó lắm…”

“Cậu ấy có đánh Khôn Tử bao giờ không?” Thấy ông bác hút hết điếu thuốc, chú Cửu lưu loát lấy một điếu trong túi áo đưa ông ấy.

“Đánh thì chắc chắn là có rồi, thương cho roi cho vọt mà. Cậu xem bây giờ nhà ai mà chẳng đánh con? Chẳng qua tôi chỉ từng thấy thằng bé đánh mông Khôn Tử một lần duy nhất, tại vì Khôn Tử không nghe lời mẹ, cứ ngồi trong công viên đánh xích đu không chịu về nhà. Lần đó thằng nhóc chẳng những bị đánh mà còn bị phạt đứng ấy chứ, ha ha ha… Có điều hình như lần đó Khôn Tử cũng chọc giận chị Vương đến mức bật khóc, thế là hai mẹ con cùng nhau khóc… Nhắc lại chuyện này, hình như chị Vương cũng mới 20 tuổi thôi, vẫn còn là trẻ con.”

Chú Cửu vừa nghe vừa ghi chép lời khai, cuối cùng lại nhờ ông bác ký tên, sau đó nhờ những người dân khác làm chứng cho lời khai và ký tên vào biên bản, sau đó mới rời đi.

Trên đường về, ông ấy nhớ lại báo chí mà mình đọc được sáng nay, lại nghĩ đến quan điểm của Gia Di, cùng với nội dung mà mình vừa nghe được… Chỉ cảm thấy làm cảnh sát thật sự khó tránh khỏi có những lúc bị dao động. Dư luận thường ảnh hưởng tới phán đoán của con người, muốn bỏ qua toàn bộ tạp âm, tìm kiếm chân tướng, thật sự không dễ dàng.

Sau khi rút ra một kết luận, lại kiên trì giữ vững phán đoán của mình, còn khó khăn hơn.

Mà ngay trước cổng sở cảnh sát, khi Gia Di vừa từ bãi đỗ xe đi vòng sang bên đây đã gặp phải việc lựa chọn giữa giữ vững suy nghĩ của mình, hoặc qua loa cho xong chuyện.

Từ lúc sáng sớm phóng viên đã chặn trước cổng sở cảnh sát. Vừa thấy ‘người quen cũ’ phụ trách [Án mạng nhà phao] là Gia Di, họ lập tức ùa lên như ong vỡ tổ.

Cảnh sát Dịch không có điểm nóng để vạch trần, họ đều muốn tìm chuyện gì đó để phỏng vấn nữ thần thám này, huống chi vụ thảm án luân lý đang nóng hổi hiện tại là do tổ của cô phụ trách.

Bị một đám phóng viên chặn đường, Gia Di không khỏi phiền não.

“Xin hỏi tại sao lại thả sát thủ giết con về nhà?”

“Cảnh sát có tiếp tục giám sát cậu ta không?”

“Lỡ cậu ta giết luôn cả vợ mình thì sao?”

“Madam, bằng chứng vô cùng xác thực, tại sao lại thả người?”

“Có phải cảnh sát Dịch đã đưa ra quyết định sai lầm không? Có phải vinh dự của thần thám sắp mất hết không?”

“Thả tự do cho một tên hung thủ mất hết nhân tính, xin hỏi vấn đề an toàn của người dân thành phố phải làm sao đây?”

“Madam…”

Gia Di đẩy một chiếc microphone chọc vào cằm mình ra, cất cao giọng nói:

“Vụ án này vẫn đang trong giai đoạn điều tra, xin mọi người đừng gọi nghi phạm Vương Vĩ Á là hung thủ giết con. Ngoài ra, sau khi công cuộc điều tra vụ án có tiến triển mới, bộ phận quan hệ công chúng sẽ công bố đánh giá chân thật về vụ án này cho mọi người, mời mọi người liên lạc với bộ phận quan hệ công chúng là được.”

Dứt lời, cô lại đọc số điện thoại đường dây nóng của bộ phận quan hệ công chúng rồi lập tức đẩy hai phóng viên chặn trước mặt, cố gắng xuyên qua đám đông.

“Nhưng madam Dịch, nghi phạm mà cô nói đã thừa nhận tội lỗi của mình. Băng ghi hình cậu ta nhận phỏng vấn chính là bằng chứng chân thật!!!” Lại thêm một phóng viên chưa từ bỏ ý định chen đến trước mặt Gia Di, đó là một nữ phóng viên trẻ tuổi nhưng rất liều mạng.

Gia Di đặt tay lên vai đối phương đẩy cô ta ra, mím môi nói:

“Những lần trước, mỗi một hung thủ bị bắt cũng đều tự nhận mình vô tội trước khi tìm được bằng chứng xác thực.”

“Nếu như nghi phạm nói gì cũng đúng thì có phải những lần trước, cảnh sát cũng nên thả tự do cho đám hung thủ kia không?”

“Việc phá án của cảnh sát chú trọng bằng chứng xác thực, chúng tôi phải loại bỏ toàn bộ yếu tố gây nhiễu loạn, tìm kiếm chân tướng chính xác nhất. Cho nên mong mọi người hãy tin tưởng cảnh sát.”

“Dù cho hung thủ đã nhận tội sao?” Nữ phóng viên ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đặt trên vai mình nóng rực, ánh mắt của đối phương nhìn mình cũng như bốc lửa.

“…” Gia Di đối diện với nữ phóng viên mấy giây, mặc dù không tiếp lời cũng đã bày tỏ thái độ của mình.

Nữ phóng viên khẽ mím môi, cuối cùng nhường ra một con đường. Có người đứng sau lưng cô ta muốn đẩy cô ta ra để chen đến trước mặt Dịch Gia Di, lại bị cô ta dùng lưng đụng vào người đằng sau theo phản xạ, ngăn cách lối đi giúp madam Dịch.

Gia Di gật đầu cảm ơn cô ta, sau đó sải bước tiến vào sở cảnh sát.

Bình Luận (0)
Comment