Chương 1069: Tổ B, là một đội ngũ thống nhất! 1
Một tia sáng mờ mờ ảo ảo chiếu vào, dừng lại trên gương mặt của chiến sĩ cảnh sát trẻ tuổi.
Gia Như lập tức bưng một bát nước ấm lớn cho cậu bé, còn Gia Di vừa chạy bộ về nhà lấy một cục nước đá trong tủ lạnh, đưa cho Gia Tuấn mấy viên, mấy viên còn lại đều thuộc về mình.
Dịch Gia Tuấn đã không còn là thiếu niên u buồn nhất thế giới. Lớn lên trong tình yêu thương của cả gia đình, cậu thậm chí không biết thời kỳ nổi loạn thì nên nổi loạn thế nào.
Cuộc sống lại quay về bình thường, người nhà họ Dịch trở về vị trí của mình.
Nhưng đối với một số người, cuộc sống của họ không thể quay về như ngày xưa được nữa.
Trên đường ra ngoài, Gia Di thông qua cửa kính xe con mua hai tờ báo, mới phát hiện trên báo tràn ngập tin tức về Nghi phạm Vương Vĩ Á của [Án mạng nhà phao].
[Bi kịch luân lý, cha đẻ giết con]
[Ác ma giết con, bài phỏng vấn độc quyền]
…
Bởi vì công cuộc điều tra và truy bắt của tổ trọng án vẫn đang tiếp tục tiến hành nên mặc dù có lời khai của nghi phạm, vụ án này vẫn chưa được đưa đến Sở Tư pháp.
Đã qua 48 tiếng tạm giam theo luật pháp, Vương Vĩ Á tạm thời được thả ra, không thể xuất cảnh, nhưng có thể về nhà gặp mặt người khác.
Cậu ta không trở về căn nhà có A Ngọc và Khôn Tử, mà trở về khu nhà ổ chuột nơi cậu ta đã sinh ra và lớn lên.
Trong không gian chật hẹp bẩn thỉu, thậm chí bốc mùi chua ôi khó ngửi tối tăm, cậu không từ chối lời mời phỏng vấn của các phóng viên nghe tin mà ùa đến.
Ống kính chụp lại gương mặt chết lặng của cậu ta, máy ghi âm của phóng viên ghi lại lời tự thuật vô cảm của cậu ta.
Mặc dù giọng cậu run rẩy, nhưng lại dùng những từ ngữ cực đoan và tà ác.
Trong miêu tả của cậu, cậu lên kế hoạch đồng thời thực thi một vụ giết chóc thảm khốc nhất trần gian một cách vô nhân tính…
Khi những bài báo đó bao trùm khắp cả thành phố này, cậu đã trải đường sẵn cho cái chết của mình.
Chỉ cần mở phiên tòa, bất cứ thành viên nào trong bồi thẩm đoàn cũng sẽ có khuynh hướng cho cậu ta bản án khắc nghiệt nhất.
Tại thời đại còn chưa hủy bỏ hình phạt tử hình này, cậu ta sẽ kết thúc sinh mệnh của mình vào năm 19 tuổi đúng như ước nguyện của cậu.
Nếu cố gắng đuổi theo thì có lẽ trên cầu Nại Hà, cậu ta sẽ được nắm tay Khôn Tử.
…
Sáng sớm trên đường đi làm, chú Cửu chuyên môn đi đường vòng, băng qua khu nhà nơi Vương Vĩ Á và vợ sinh sống.
Có mấy cụ già đang ngồi phơi nắng dưới lầu gần chỗ ở của Vương Vĩ Á.
Chú Cửu bèn đỗ xe bên ngõ nhỏ, đi đến đó ngồi giữa các cụ già rồi tán gẫu cùng mọi người.
Cảnh sát lâu năm tất nhiên sẽ có cách trà trộn vào dân chúng. Chẳng mấy chốc chú Cửu đã quen thuộc với hàng xóm láng giềng nơi này, từ mạt chược đến đồ ăn ngon, từ tin tức thời sự đương thời đến đồ ăn tăng giá… Sau khi hàn huyên thật lâu, cuối cùng đề tài trò chuyện cũng bị chú Cửu dẫn dắt đến tin đồn nóng nhất trong khu dân cư hiện tại, cũng chính là tin tức đầu đề trên báo chí.
Chú Cửu tiết lộ thân phận của mình, đồng thời cũng bày tỏ sự nghi ngờ của mình đối với vụ án này, nói rằng ông ấy cứ cảm thấy việc A Vĩ nhận tội là lạ chỗ nào, nhưng nghĩ mãi mà không hiểu.
Các cụ già đã rời khỏi vị trí có quyền phát ngôn nhất trong xã hội này được một đoạn thời gian, về hưu không có việc làm, lại không có quyền khống chế con cái, dần dần trở thành quần thể không thể lên tiếng. Bây giờ chợt nghe thấy cảnh sát rất thắc mắc về vụ án này, còn thỉnh giáo mình một cách khiêm tốn, mọi người lập tức bày tỏ sự hứng thú của mình, thay đổi thái độ câu nệ đề phòng, dần dần lên tiếng:
“… Thằng bé A Vĩ hả? Nó có giết Khôn Tử hay không thì tôi không biết, nhưng thằng bé tốt bụng lắm, rất cố gắng chung sống với láng giềng, ai gặp được khó khăn gì nếu tìm nó thì nó cũng chẳng biết đường từ chối đâu. Đôi khi tôi cũng cảm thấy thằng bé này đáng thương lắm, chỉ mong sao người khác nói với nó một câu ‘cháu tốt bụng thật’, ‘cảm ơn cháu nhé’ thôi, tự làm mình trở nên vất vả.”
Ông bác lắc đầu, rít một ngụm thuốc lá rồi phun khói, mùi thuốc rất nồng.
Ông ấy chép miệng một cái rồi khịt mũi theo thói quen, sau đó nói tiếp:
“Mọi người đều bảo rằng cho dù A Vĩ về đến nhà mệt mỏi cỡ nào thì việc đầu tiên nó làm cũng là bế Khôn Tử lên. Thấy con nít nhà ai có thứ gì, nó cũng muốn mua cho Khôn Tử. Cứ đến ngày lễ ngày tết, nó sẽ dẫn Khôn Tử ra ngoài chơi, thường xuyên nhờ người khác làm việc hộ mình chỉ để có thời gian bầu bạn với Khôn Tử và vợ nó, sau này nó lại phải làm bù việc giúp người khác, trông nó rất vui vẻ, nhưng hàng xóm láng giềng đều cảm thấy vất vả thay nó.”