Chương 1068: Những vết thương sẽ không bao giờ biến mất ấy 3
Vương Vĩ Á là nạn nhân của PTSD, chấn thương thời thơ ấu cộng thêm nỗi đau mất con, cùng với những cảm xúc tiêu cực rối loạn và lương tâm cắn rứt đã phá hủy khát vọng sinh tồn của cậu ấy.
“Ý chị là tai nạn giao thông của cha mẹ hả?” Gia Tuấn khẽ mím môi, quay sang nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Gia Di gật đầu nói.
“Vậy thì anh cả với chị, cả chị hai nữa, cũng bị PTSD hả?” Gia Tuấn hỏi.
“…” Gia Di nhìn về phía anh Gia Đống và Gia Như vừa đỡ lan can vừa cười nói đằng trước, lại nghĩ đến Dịch Gia Di không biết đã đi đâu… Cô không trả lời.
“Chuyện chảy máu mũi khơi mào sự bất an trong lòng em, bởi vì trong trí nhớ của em, thời khắc hạnh phúc nhất sẽ bị phá hủy bởi tai nạn bất ngờ ập đến. Bây giờ em đang rất hạnh phúc nên có lẽ trong tiềm thức cứ lo lắng mình sẽ đánh mất tất cả, khiến cảm giác bất an ấy bùng nổ. Thế nên dù người khác sẽ nghĩ rằng chuyện [triệu chứng như chảy máu mũi tương đương với mắc bệnh nan y] này rất buồn cười, nhưng đối với người bị chấn thương thời thơ ấu như em thì em không thể nào chiến thắng ý nghĩ đó được, thậm chí cảm thấy thời khắc hạnh phúc sẽ bị cái chết cắt ngang mới trùng hợp với chuyện từng xảy ra trong trí nhớ của em… Có vẻ hợp lý.”
Sau khoảnh khắc vui vẻ sẽ gặp tai nạn ngập đầu… một người có ý nghĩ này như Gia Tuấn, trên thực tế nội tâm sẽ rất yếu đuối. Cho dù bình thường cậu bé trông rất ngoan ngoãn hiểu chuyện như người lớn, cho dù cậu bé rất tự lập, chưa bao giờ khiến anh chị lo lắng cho mình.
Gia Di xê dịch vị trí, ngồi sát bên cạnh Gia Tuấn, vươn tay phải kéo em trai vào lòng mình.
“Sẽ không có tai nạn nữa đâu, Gia Tuấn, khổ tận cam lai, chỉ cần chúng ta cố gắng thì cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn. Em đừng lo, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.” Giọng nói của cô rất mềm nhẹ, lại có sức thuyết phục mạnh mẽ nhất.
Gia Tuấn cảm thấy trái tim mình được an ủi, vùi đầu vào hõm vai của chị gái, bỗng dưng muốn khóc.
Thì ra trò hề mà cậu gây ra không hề buồn cười, chị cả hoàn toàn thấu hiểu nỗi khó khăn mà cậu gặp được, thậm chí khi cậu còn chưa rõ mình xảy ra chuyện gì thì chị ấy đã giải đáp giúp cậu, an ủi những vết thương vẫn còn trong giai đoạn mới phát sinh.
…
Dịch Gia Đống cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên vai Gia Như, thấy Gia Di ôm Gia Tuấn, cúi đầu lau nước mắt cho Gia Tuấn.
Ánh trăng rất êm dịu, vẻ mặt của anh ta cũng trở nên mềm nhẹ.
Gió đêm cuốn theo luồng không khí nóng trước khi mùa hạ kéo đến Hương Giang này, lướt qua mái tóc ngắn của anh ta.
Anh ta nhẹ nhàng vuốt mái tóc bù xù, đưa mắt nhìn về phía mái tóc của em trai em gái, thầm nghĩ: cả nhà mình đều đến lúc phải cắt tóc rồi, lần sau tranh thủ thời gian rảnh cùng nhau đi tỉa lại tóc mới được.
…
Khi gia đình bốn người về đến nhà đã là mười một giờ rưỡi. Lúc rửa mặt, Gia Tuấn buồn ngủ đến mức ngã trái ngã phải.
Gia Như đứng chờ ngoài cửa nhà vệ sinh. Gia Tuấn tắm rửa xong ra ngoài, ngơ ngác mỉm cười với chị hai.
Gia Như ôm đồ ngủ của mình, mở cửa phòng tắm, bỗng nhiên quay đầu nhỏ giọng kêu:
“Ê, Gia Tuấn.”
Thiếu niên quay đầu, cố gắng nhướn mày, nhưng vẫn không tài nào mở nổi đôi mắt buồn ngủ, đành phải nửa khép nửa mở mờ mịt nhìn chị hai của mình:
“?”
“Ừ thì… Có phải em yêu chị hai nhất nên mới chừa lại hết tiền cho chị không vậy?” Gia Như cười hì hì hỏi, khuôn mặt đỏ ửng.
“À… Tại vì chị hai là người nghèo nhất nhà mình mà.”
“…” Gia Như.
Muốn bạo lực gia đình ghê.
…
Ban đêm, Gia Như lặng lẽ bò ra khỏi chăn, lấy xấp tiền mặt mà Gia Tuấn để lại cho mình từ chiếc hộp nhỏ của mình, vuốt phẳng từng tờ tiền rồi lập tức lén lút nhét vào cặp sách đặt trong phòng khách của Gia Tuấn.
Sau một đêm ngon giấc, sáng sớm hôm sau Gia Tuấn lại bị chảy máu mũi. Nhưng lần này cậu bé không trốn đi mà ngửa đầu, chỉ cho người nhà thấy như triển lãm chiến lợi phẩm.
Gia Đống tự động cho rằng cậu bé đang làm nũng, bèn kéo Gia Tuấn đi rửa mặt, cầm máu cho cậu bé theo lời dặn của bác sĩ.