Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1067 - Chương 1067 - Những Vết Thương Sẽ Không Bao Giờ Biến Mất Ấy 2

Chương 1067 - Những vết thương sẽ không bao giờ biến mất ấy 2
Chương 1067 - Những vết thương sẽ không bao giờ biến mất ấy 2

Chương 1067: Những vết thương sẽ không bao giờ biến mất ấy 2

Khi đến nhà hàng, nhóm anh Nhạc đã ở đó, chú Cửu còn chở A Hương, Clara và Bảo Thụ đến đây luôn. Hiếm khi hôm nay Tôn Tân không có lịch trình nên cũng có mặt trên bàn.

Thấy tiểu Gia Tuấn, mọi người đều đứng dậy ôm cậu bé một cái, chào mừng cậu bé vui vẻ quay về bên cạnh mọi người.

Không ai nhắc đến chuyện Gia Tuấn viết di thư hay mấy ngày nay cứ thở ngắn than dài, tặng đồ cho mọi người như xử lý chuyện hậu sự, chỉ cười ha ha mời Gia Tuấn làm nhân viên gọi món cứ như tổ chức tiệc sinh nhật cho bạn nhỏ. Hôm nay mọi người đều chiều lòng cậu, cậu muốn ăn gì thì gọi món đó.

Suốt cả quá trình, Gia Tuấn vẫn đỏ mặt, không biết là vì xấu hổ hay đang phấn khởi vì sống sót sau tai nạn. Nhưng cuối cùng đôi mắt của cậu bé sáng ngời, dáng vẻ muốn nhảy nhót nhưng lại cố gắng giả vờ làm người lớn cũng đã trở lại.

Gia Di vui vẻ ăn nhiều một con cua, ăn xong bụng căng, lúc ngồi xe không cong eo được.

Sau bữa cơm, chú Cửu lại tiện đường đưa anh em Tôn Tân về nhà, những người khác đều trở về nhà của mình.

Gia Di lại lái xe chở mọi người ra bờ biển. Sự tiện lợi khi có xe đã được thể hiện vào thời khắc này, muốn ngắm biển thì đi ngắm biển, không cần quan tâm đến thời gian, tự do tự tại.

Đứng trên cảng ngắm nhìn những chiếc tàu thuyền xinh đẹp thả neo bên vịnh Victoria và ánh đèn rực rỡ trên tàu, ngắm tấm vải màu xanh thẫm nối liền giữa trời và biển ở nơi xa xôi.

Gia Di sóng vai bên cạnh em trai, bước đi sau cùng, hỏi lại lần nữa:

“Vì sao lúc trước Gia Tuấn lại linh cảm mình sẽ bị bệnh nan y?”

Gia Tuấn đỏ mặt, hơi ngượng ngùng.

Mình gây ra sự hiểu lầm tai hại đó, khiến mọi người lo lắng cho mình, cứ như một đứa ngốc vậy.

“Em cũng không biết nữa. Nhưng cuộc sống hiện tại quá tốt đẹp, cứ như đang nằm mơ, em cứ có cảm giác không chân thật, đôi khi sợ hãi mình thật sự đang nằm mơ, đến khi thức dậy sẽ trở về thời điểm nhà mình rất nghèo, mỗi ngày anh cả phải kiếm tiền, cho dù đã cố gắng giữ được nụ cười thì vẫn sẽ thở dài lúc nằm lên giường. Em kể chị nghe một bí mật, hồi trước có lần em tỉnh dậy lúc nửa đêm, nghe thấy anh cả trốn trong chăn khóc…”

Giọng nói của Gia Tuấn rất chậm chạp, rất nhỏ, cứ như thể chỉ đang lầu bầu một mình.

Nụ cười trên mặt Gia Di dần dần biến mất, nhẹ nhàng nắm tay Gia Tuấn.

Từ lúc còn rất nhỏ em trai đã không có cha mẹ, có lẽ đó là lúc cậu bé mới có ký ức, mới bắt đầu dùng đôi mắt của mình nhận biết thế giới này.

Gia đình vốn hạnh phúc bỗng nhiên bị một vụ tai nạn phá hủy, không còn cha mẹ, vất vả đi theo sau lưng các anh chị. Khi đó cậu bé còn nhỏ, rất nhiều người cho rằng cậu bé không hiểu gì, có lẽ chính cậu bé cũng không thể biết rõ mình đã nhận những tổn thương như thế nào, nhưng những dấu vết ấy vẫn hằn sâu trong lòng cậu bé, giờ đây đã biểu hiện một chút hình dạng.

“Đây cũng coi là một loại PTSD.” Gia Di kéo cậu bé ngồi xuống băng ghế công cộng cho người qua đường nghỉ chân bên bờ đê, nhìn biển rộng, khẽ lẩm bẩm.

“Đó là cái gì?” Gia Tuấn hỏi.

“Rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Những người ngày trước từng tham gia chiến tranh, đã phải chứng kiến quá nhiều người chết, chiến hữu hôm qua còn tán gẫu với mình chỉ thoáng chốc đã bị bom nổ thành từng mảnh, mình cũng sống trong nỗi sợ hãi cái chết mỗi thời mỗi khắc, khó có thể ngủ yên giấc, chỉ cần có gió thổi cỏ lay sẽ như chim sợ cành cong… Những người từng tham gia chiến tranh ấy, cho dù trở về thành phố sau khi hòa bình thì vẫn sẽ không ngủ ngon giấc, mơ thấy ác mộng suốt đem, không thể sống một cách bình thường, thậm chí bắt đầu say rượu, sụp đổ tinh thần…”

“Nhưng em ngủ được mà.”

“Em không bị di chứng hậu chiến tranh, nhưng cũng bị di chứng hậu chấn thương, chẳng qua vết thương của em là do tai nạn thời thơ ấu.” Gia Di bỗng nhớ tới Nghi phạm Vương Vĩ Á trong [án mạng nhà phao].

Thực tế Vương Vĩ Á mới là nạn nhân. Cậu ấy đã đánh mất con trai, là một người cha trẻ tuổi đáng thương.

Lại xem tin tức về Vương Vĩ Á, sự ảnh hưởng mà người cha mang lại cho cậu ấy khiến cậu ấy cứ khăng khăng nghĩ rằng mình phải chăm sóc Khôn Tử thật chu đáo, thậm chí mỏi mệt đến mức ngồi xuống cũng ngủ gật được…

Rõ ràng chỉ mới mười mấy tuổi, vẫn là lứa tuổi trẻ con mà bỗng nhiên phải làm cha, gánh vác trách nhiệm vất vả, rõ ràng khó có thể đảm nhiệm, nhưng cậu ấy vẫn cắn răng chịu đựng.

Khi chuyện mà mình dốc hết sức làm lại thất bại, cậu ấy đã cố gắng thoát khỏi sự ảnh hưởng của người cha đối với mình, muốn trở thành một người hoàn toàn khác với cha mình, cuối cùng kết quả còn tồi tệ hơn cha gấp vạn lần…

Bình Luận (0)
Comment