Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1074 - Chương 1074 - Tổ B, Là Một Đội Ngũ Thống Nhất! 6

Chương 1074 - Tổ B, là một đội ngũ thống nhất! 6
Chương 1074 - Tổ B, là một đội ngũ thống nhất! 6

Chương 1074: Tổ B, là một đội ngũ thống nhất! 6

“Ít nhiều gì cũng nhờ các anh thu thập được nhiều bằng chứng như thế này, không thì tôi chỉ nói mồm thôi, chẳng lẽ dựa vào phỏng đoán và nghi vấn thì có thể thuyết phục quan tòa và bồi thẩm đoàn?” Gia Di nở nụ cười.

“Không có bộ não của cô thì dù làm việc nhiều cỡ nào cũng sai lầm, không còn ý nghĩa nào nữa!” Đôi mắt Tam Phúc cong lên, bỡn cợt nhìn về phía mọi người.

Cuối cùng, tất cả mọi người kìm lòng không đậu đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt cười thật to.

Lương Thư Nhạc vừa trở về từ bộ phận giám định, tay cầm bản báo cáo phân tích về thành phần và tính thực dụng của dây cột nhà phao mà hôm qua anh Đại Quang Minh gấp rút xét nghiệm, vừa vào phòng thì thấy các tiền bối tụ tập một chỗ cười thật to.

Anh ta gãi đầu, khó hiểu nhìn bên này rồi ngó bên kia, không hiểu tại sao, vẻ mặt ngờ nghệch.

Gia Di miễn cưỡng ngừng cười, nhận lấy báo cáo của bộ phận giám định trong tay Lương Thư Nhạc đọc lướt qua, sau đó hít một hơi thật sâu, vỗ mạnh lên vai Lương Thư Nhạc, cống hiến lời khen ngợi tâng bốc cuối cùng của tổ B cho Lương Thư Nhạc:

“Lấy được báo cáo trước hạn cuối luôn, A Nhạc rất giỏi!”

Ánh mắt của các thành viên tổ B đều đổ dồn về phía Lương Thư Nhạc. Mọi người cười xong thì đều giải tán, trở về vị trí của mình tiếp tục làm việc, để lại một mình Lương Thư Nhạc được khen ngợi được vỗ vai, đứng trước cửa văn phòng với vẻ mặt hạnh phúc, đôi môi cong lên nhớ lại cảm giác vừa rồi.

Mấy phút sau, Phương Trấn Nhạc dẫn Gia Di rời khỏi sở cảnh sát, đi gặp Vương Vĩ Á. Nhóm Tam Phúc hoặc là tiếp tục liên lạc thúc đẩy tiến độ với cục tội phạm thương mại, hoặc là gọi điện thoại cho các khách hàng nằm trong danh sách từng thuê nhà phao của cửa hàng kinh doanh vô lương tâm kia để biết lúc khách hàng gọi điện thoại hỏi chuyện thuê nhà phao, có ai nhắc nhở họ điều cần chú ý lúc cột dây hay không…

Lúc này, Gary –hôm qua đã thức suốt đêm sửa soạn lại khẩu cung, hôm nay canh đúng giờ vào làm mới đến sở cảnh sát – rốt cuộc cũng đặt chân vào văn phòng.

Gary xoa đôi mắt phủ đầy tơ máu, nhận lấy một ly café mà Lưu Gia Minh đưa cho mình, vừa vuốt mái tóc hơi bù xù vừa hỏi anh Nhạc với chị Thập Nhất đi đâu rồi, hoàn toàn không hay biết mình đã bỏ lỡ thời cơ được khen ngợi.

Tất cả thành viên trong tổ B đều được khen ngợi, đến bây giờ gò má Lương Thư Nhạc vẫn còn đỏ bừng… Chỉ có mình anh ta, chỉ có mình Gary này, không được khen ngợi.

Chỉ bỏ sót một mình anh ta…

Hơn nửa tiếng sau, Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc đi đến khu nhà ổ chuột tồi tàn, nơi Vương Vĩ Á sinh ra và lớn lên.

Hàng xóm láng giềng đều đưa mắt tò mò quan sát cặp trai đẹp gái xinh này với vẻ mặt hóng hớt, phỏng đoán họ là cảnh sát hay phóng viên.

Phương Trấn Nhạc dẫn đầu chen người vào cổng tò vò và hành lang tối om, phóng thích khí thế, đen mặt xua đuổi từng tên phóng viên đang chen chúc bên trong và bên ngoài nhà họ Vương ra khỏi cổng tò vò, lúc này mới kêu Gia Di vào phòng trò chuyện với Vương Vĩ Á.

Kể từ khi xảy ra vụ án Khôn Tử đến nay, Vương Vĩ Á vẫn không ló mặt ra ngoài. Cậu ta không có máy BB-call, càng không có điện thoại cục gạch, mấy tháng trời không về nhà, biến mất không thấy bóng dáng cũng là chuyện thường ngày.

Mẹ Vương ngồi trên xe lăn, vẻ mặt mờ mịt bối rối nhìn đám đông qua lại nhà mình, không biết làm gì trước tình huống này. Gương mặt già nua hơn tuổi của bà ấy đong đầy vẻ nhát gan và mờ mịt, ngay cả cảm xúc đau buồn cũng rất ít ỏi.

Vương Vĩ Á tự nhốt mình vào căn phòng nhỏ chất đầy tạp vật. Hôm qua cậu ta đã dùng hết sức lực còn sót lại của mình để kể lại “hành vi man rợ” của mình cho cánh phóng viên, báo chí đã đăng bài viết về câu chuyện của cậu ta, hơn nữa còn thêm mắm dặm muối…

Đủ rồi nhỉ?

Mình sắp được chết rồi nhỉ?

Cho nên cậu ta cảm thấy hôm nay mình không cần dành dụm sức lực đối phó với cánh truyền thông kia nữa, bèn chui vào đống tạp vật như ốc sên chui vào vỏ, mặc dù mẹ cậu ta mở cửa kêu cậu ta ra ngoài gặp khách, mặc cho cánh phóng viên chặn trước cửa đặt câu hỏi cho cậu ta, thậm chí lôi kéo cậu ta một cách bất lịch sự, muốn thu hút sự chú ý của cậu ta, cậu ta vẫn không có bất cứ phản ứng nào, cứ như một đống thịt chết.

Bình Luận (0)
Comment