Chương 1075: Tổ B, là một đội ngũ thống nhất! 7
Gia Di ngồi trước cửa căn phòng nhỏ, kìm nén xúc động muốn hắt xì, chăm chú nhìn vào chàng thanh niên trẻ tuổi đầu óc bù xù mặt mũi bẩn thỉu nằm trong đống đồ chua lòm dơ bẩn bừa bộn.
Lại nói, 19 tuổi, ở đời sau vẫn được coi là người thiếu niên mà nhỉ.
Vương Vĩ Á lại giống hệt một cái xác khô gần đất xa trời.
Cả căn nhà bỗng nhiên yên tĩnh, khi Gia Di ngồi bên cạnh Vương Vĩ Á, cậu ta chỉ di chuyển tròng mắt nhìn thoáng qua cô rồi dời mắt sang chỗ khác.
Gia Di không để bụng thái độ lạnh lùng của cậu ta, lấy từng xấp tài liệu ra khỏi túi đựng hồ sơ, đặt xuống mặt đất thật mạnh phát ra tiếng vang rất lớn.
Mỗi khi đặt một xấp tài liệu xuống sàn nhà, cô sẽ đọc nội dung trên giấy thật to:
“Đây là khẩu cung của các hàng xóm láng giềng.”
“Đây là khẩu cung của nhân viên làm việc trong cửa hàng kinh doanh nhà phao.”
“Đây là báo cáo phân tích chất liệu của dây cột nhà phao.”
“Đây là…”
Một xấp, hai xấp, ba xấp… Mãi đến khi tài liệu trước mặt Gia Di được chồng chất thành một ngọn núi nhỏ, thể hiện thái độ coi trọng của cảnh sát đối với vụ án này, trả giá vất vả để cố gắng trả lại sự trong sạch cho Vương Vĩ Á…
Cuối cùng con mắt của Vương Vĩ Á di chuyển một lần nữa.
Ánh mắt của cậu ta tập trung vào đống tài liệu, dừng ở đó thật lâu không nhúc nhích.
Một lát sau, có lẽ cuối cùng cậu ta cũng hiểu được đống tài liệu này là thứ gì, nội dung trên tài liệu có nghĩa là gì, đôi mắt u ám của cậu bỗng ngước lên, dừng trên mặt Dịch Gia Di.
Cửa sổ của căn nhà ổ chuột này không được lau dọn trong một khoảng thời gian rất dài, những vết cáu bẩn đã sớm vón cục trên thủy tinh không thể lau sạch sẽ.
Nhưng vẫn có một tia sáng mờ mờ ảo ảo xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt của chiến sĩ cảnh sát trẻ tuổi.
Tia sáng cuốn theo bụi bặm tựa như một tấm lụa mỏng có thể phát sáng, đắp lên khuôn mặt trẻ trung của nữ thần thám ấy. Vương Vĩ Á co người lại, ngước mắt nhìn cô, trong một khoảnh khắc, cậu cho rằng mình được gặp thần nữ.
Mẩu chuyện ngắn:
Gia Di: Tôi không phải thần nữ, tôi chỉ là người thay mặt thần nữ.
Thám tử tổ B: Người mà cô thay mặt không phải là chúng tôi đấy chứ?
Lưu Gia Minh: Ha ha ha, tôi cũng là thần nữ.
Tổ B, tổ trọng án Tây Cửu Long – tổ thần nữ…
…
“Cậu cũng phải dũng cảm.”
Đầu mùa hè Hương Giang đã rất nóng nực, mọi người sống trong phòng có điều hòa còn thấy khổ sở, huống chi là trong hoàn cảnh ôi thiu bức bối này.
Thế mà Gia Di lại tựa lưng vào khung cửa, ôm đầu gối ngồi bên cạnh Vương Vĩ Á rất vững vàng, khiến người ta nghi ngờ có phải khứu giác của cô đã bị mất tác dụng hay không.
“A Vĩ, cậu đã từng ăn mấy loại lẩu?” Gia Di đặt câu hỏi, cứ như đang ngồi trong một lầu gác nhỏ bằng gỗ tràn ngập mùi hoa anh đào và mùi trà thơm, tựa lưng bên cửa sổ uống trà trò chuyện với bạn bè.
Khi thấy một đống tài liệu bằng chứng trước mặt Gia Di, Vương Vĩ Á đã bò dậy, lúc này đang ngồi khoanh chân cúi đầu, bờ vai sụp xuống. Nghe thấy câu hỏi của Gia Di, cậu ta ngẩng đầu lên, chần chờ một lát rồi mới ngập ngừng trả lời:
“Lẩu gà, với lẩu bò chấm sa tế ớt.”
“Cậu có biết nước ta có bao nhiêu loại lẩu không?” Gia Di cười hỏi.
“Bao nhiêu loại?” Cậu ta mờ mịt hỏi lại, không rõ đề tài này liên quan gì tới vụ án mạng của con trai mình.
“Lẩu mỡ bò cay tê, cốt lẩu mỡ bò cay tươi ngon, tất cả nguyên liệu nấu ăn lăn một vòng trong nồi sẽ trở nên vừa cay vừa thơm, khiến cậu ăn đến mức nhe răng trợn mắt mà không thể dừng lại.”
“Còn có lẩu cù lao Bắc Kinh truyền thống, than lửa sẽ được đốt cháy trong ống đốt than chính giữa, chung quanh chứa nước lèo thịt dê hầm đậm đà tươi ngon, mấy viên cẩu kỷ, củ hành, táo đỏ nổi lềnh bềnh trên mặt nước, từng mảnh thịt dê mỏng lăn mình trong nước lèo, vớt lên rồi chấm nước tương, nhắm mắt lại ăn, wow, nước miếng của tôi sắp chảy ra rồi.”
“Còn có lẩu gà nước cốt dừa, dùng nước cốt dừa nấu chung với con gà Văn Xương nho nhỏ, thịt gà mềm mại dẻo dai, tỷ lệ giữa mỡ và thịt cực kỳ tinh vi… Nước chấm sẽ dùng nước tương ngọt, vắt thêm chanh với gừng băm, có thể áp mùi tanh của thịt, lại có thể phóng đại vị tươi của thịt gà, hơn nữa sẽ không át vị ngọt của nước cốt dừa, tôi cũng rất thích ăn.”
“…”