Chương 1076: Sóng vai bên nhau, cùng nhau gánh vác 1
“Còn một loại lẩu, tôi dám cá cậu chưa từng ăn bao giờ. Lẩu thịt luộc dưa chua, thật ra còn một loại khác là thịt nướng dưa chua, đều dùng vị chua lên men của dưa chua để át vị ngất của thịt mỡ, sau khi trung hòa hương vị, ăn vào sẽ vừa chua vừa tươi ngon. Thịt luộc sẽ được cắt lớp rất mỏng, như vậy mới không khiến thực khách ăn ngấy, nhúng vào nồi nước dưa chua sôi sùng sục rồi chấm với nước sốt tỏi, chà… Thứ hai này tôi nhất định phải đi ăn lẩu thịt luộc dưa chua mới được!”
Gia Di thuộc nằm lòng từng loại lẩu, nói đến mức ngay cả chính cô cũng thèm thuồng, ánh mắt Vương Vĩ Á cũng lấp lánh.
Không ai có thể chống lại sức hấp dẫn của món ăn ngon. Những món ăn tuyệt vời là thứ có thể kích thích khát vọng của con người nhất.
Gia Di tạm dừng lại trong chốc lát, đối diện với Vương Vĩ Á thật lâu rồi mới nói tiếp:
“Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp để chúng ta trải nghiệm. Trong khu vui chơi khổng lồ này, cậu từng bị tổn thương rất nặng, tôi biết cậu không muốn sống sót nữa. Nhưng cậu vẫn còn rất trẻ, cuộc đời của cậu vẫn còn rất dài, tôi mong rằng cậu hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp ấy, một lần nữa xây dựng lòng nhiệt tình đối với cuộc sống này, và khát vọng đối với chân tướng.”
“Chân tướng… cho dù điều tra rõ ràng thì sao? Khôn Tử chết rồi.” Giọng Vương Vĩ Á khô khốc, nhưng chí ít cậu đã chịu mở lời.
“Có khi linh hồn của Khôn Tử vẫn ở bên cạnh cậu, chờ cậu bắt đầu một lần nữa. Khi đứa con thứ hai của cậu sắp sửa chào đời, có lẽ cậu bé ấy sẽ tiếp tục đầu thai làm con của cậu.” Gia Di biết người Hương Giang thời đại này rất mê tín. Quả nhiên cô vừa dứt lời, Vương Vĩ Á lập tức ngẩng đầu đưa mắt nhìn chung quanh, cứ như thật sự tìm kiếm linh hồn của Khôn Tử.
Lúc gặp lại Vương Vĩ Á sau khi cậu ta đã nhận tội, Gia Di lập tức nhận ra cậu ta đã buông bỏ mọi thứ. Cậu ta cố tình miêu tả quá trình giết người của mình vô cùng hung ác, muốn được giải thoát. Cậu ta muốn bị mắng, bị công kích, sau đó bị tử hình, dùng để cứu rỗi nỗi đau của mình, trừng phạt cuộc đời của mình… Cậu ta không thể gánh vác sự áy náy mà tiếp tục sống sót.
Nhưng mà…
Đó không phải là sai lầm của cậu ta.
Trong lúc Vương Vĩ Á mím môi không thể tìm lại ngôn ngữ của mình, muốn thoát khỏi trạng thái chờ chết nhưng lại bị nỗi đau và sự tuyệt vọng mãnh liệt hơn tấn công, chúng muốn phá hủy hy vọng của cậu, khiến cậu lại lần nữa rơi vào trạng thái chỉ cần không nhìn thấy ánh sáng thì sẽ không cảm nhận được đau khổ, Gia Di lại lộ ra vẻ mặt thoải mái, bỗng nhiên mỉm cười với vẻ mặt đầy ẩn ý, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, cất lời như đang hồi ức quá khứ:
“Tôi có một cậu em trai, năm nay 14 tuổi, nhỏ hơn cậu 5 tuổi, nhưng dường như thằng bé có trạng thái tâm lý tương tự với cậu.”
“?” Sự chú ý của Vương Vĩ Á cuối cùng thoát khỏi thống khổ, tập trung vào nội dung lời nói của Gia Di.
Thế là Gia Di mỉm cười kể lại câu chuyện hài hước của em trai mình. Đơn giản là cậu bé bị nóng trong người nên cho rằng mình mắc bệnh nan y, nghiêm trang dặn dò chuyện hậu sự của mình, sau đó chờ đợi cái chết kéo đến.
Theo lời kể của cô, Vương Vĩ Á nhìn thấy một thiếu niên ngoan ngoãn mà hoạt bát, cố gắng làm cho mình trở nên thành thục nhưng chỉ thấy dở dở ương ương, muốn trở thành một đứa bé ngoan biết nghĩ cho gia đình, không nỡ ngáng chân gia đình…
Thấy cảm xúc của cậu ta đã thả lỏng, Gia Di bèn thuật lại cho cậu ta nghe về vấn đề “di chứng hậu chấn thương PTSD” mà mình từng nói với Gia Tuấn. Giọng điệu của cô rất ôn hòa, tình cảm chân thật dễ làm rung động lòng người nhất, bờ vai của Vương Vĩ Á bất giác thả lỏng, sống lưng cũng không còn gù xuống như ban đầu.
Bởi vì nghe câu chuyện của người khác nên sẽ không đau khổ hay hoảng sợ như người trong câu chuyện, mà chỉ hiểu được ý nghĩa của câu chuyện, thậm chí tìm thấy dũng khí trong câu chuyện của người khác.
Chờ đến khi câu chuyện của Gia Tuấn kết thúc, Gia Di mới chậm rãi nói:
“Sự thất bại mà mỗi người chúng ta gặp được hồi bé hoặc tuổi dậy thì, có lẽ sẽ đi theo chúng ta cả đời, ảnh hưởng tới tính cách của chúng ta, cùng với sự lựa chọn trong tương lai.”