Chương 1077: Sóng vai bên nhau, cùng nhau gánh vác 2
“Những kẻ biến thành ác quỷ chỉ vì những tổn thương mà chúng ta không có cách nào lựa chọn hay né tránh, là kẻ hèn mọn nhu nhược nhất. Thế nhưng cậu không phải là kẻ nhu nhược, cậu vẫn luôn dũng cảm chống lại quá khứ, cắn răng làm tốt công việc của mình, cố gắng gánh vác trách nhiệm của một người chồng, người cha.”
“Một dũng sĩ sẽ không dễ gục ngã trước một lần thất bại, anh ấy sẽ chỉ trở nên mạnh mẽ hơn.”
Vương Vĩ Á ngẩng đầu lên, lỗ mũi giãn ra, cánh môi run rẩy.
Lồng ngực vẫn luôn chịu đựng của cậu chợt dâng lên sóng to gió lớn. Những nỗi đau thời thơ ấu chưa bao giờ bị lãng quên đều dâng trào theo cơn sóng, muốn vươn mình lên cao, muốn phun trào ra ngoài.
Cậu chịu đựng, cố gắng chịu đựng…
Thì ra nỗi đau thời thơ ấu sẽ biến thành tai họa chân chính. Khi bạn tưởng rằng mình đã lớn lên, đã thoát khỏi sự khống chế của người khác, có thể thay đổi tự quyết định cuộc đời của mình, nó cho bạn một phát chí mạng.
Cha mẹ đã từng khiến bạn đau khổ, sẽ không bao giờ rời xa bạn…
Một người dù kiên cường đến mấy, cũng từng bị giày vò vì điều đó, thế nên trông có vẻ yếu đuối.
“A Vĩ, đó không phải là lỗi của cậu.” Giọng nói Gia Di hết sức chân thành.
Vành mắt của Vương Vĩ Á lập tức ướt nhòe, sóng biển trong lồng ngực đều hóa thành nước mắt, biến thành sông ngòi phun trào từ hốc mắt, chém đứt chiếc mặt nạ chết lặng. Nước mắt cọ rửa làn da của cậu, lộ ra người thiếu niên chân thật bị che giấu bên dưới, một thiếu niên không chịu khuất phục trước số phận, nhiệt liệt và cứng cỏi.
“Cậu cũng là nạn nhân.”
“Không phải chỉ có Khôn Tử đã khuất với Trương Thục Ngọc đang khóc mới là nạn nhân, cậu cũng vậy mà.”
Gia Di lấy một tấm khăn giấy sạch sẽ trong túi áo đưa cho Vương Vĩ Á:
“Cậu là một người cha rất tốt, cho dù con cái nhà giàu cũng chưa chắc luôn giữ được nụ cười vui vẻ hạnh phúc trên môi như Khôn Tử.”
“Cậu đã dốc hết sức chứng minh mình là một người cha tốt.”
“Tôi từng gặp người cha lỡ tay đánh chết con mình, lúc bị bắt giữ chẳng những không gào khóc vì đứa con mà chỉ lo kêu gào thanh minh cho mình, tự nhận mình là người tốt, mình chỉ muốn tốt cho con mà thôi. Thậm chí anh ta sẽ nói rằng đứa con đó là do anh ta đẻ ra, anh ta đánh chết con thì có sao đâu… Còn cậu lại đau khổ vì điều đó, thậm chí muốn trừng phạt chính mình bằng cái chết. Tôi biết cậu là người tốt, có lòng đồng cảm, có trách nhiệm, người như vậy không nên chết trong oan ức.”
Phương Trấn Nhạc đứng bên ngoài canh chừng đám phóng viên, chú ý tới động tĩnh trong phòng, anh không khỏi ngẩng đầu lên, lặng lẽ thở dài.
“Người làm quá nhiều, thỉnh thoảng sẽ gây ra sai lầm. Chỉ có những ai không làm gì hết thì mới không phạm sai lầm.”
“Cậu mới 19 tuổi, vẫn còn tương lai rất dài phía trước, sẽ có nhiều đứa con khác.”
“Kiên cường lên, cùng nhau tìm kiếm chân tướng đi.”
“Chân tướng sự việc?” Vương Vĩ Á lau nước mắt.
“Tôi đã kiểm tra nhà phao mà Khôn Tử chơi lúc xảy ra sự cố. Các thám tử khác đã đến cửa hàng cho thuê nhà phao để tìm hiểu và nghiên cứu nhà phao bình thường. Cảnh sát đã xác nhận loại dây cột của nhà phao mà Khôn Tử chơi đùa có lực ma sát không đạt tiêu chuẩn an toàn, có lẽ đây mới là yếu tố chính dẫn đến bi kịch của cậu.” Gia Di rút mấy xấp tài liệu từ đống giấy, lắc lư trước mặt cậu.
“Dây cột của nhà phao…” Cậu nỉ non, tầm mắt di chuyển theo động tác tay của Gia Di.
“Đúng vậy. Thứ nhất, sản phẩm nhà phao của cửa hàng không đạt tiêu chuẩn; thứ hai, rất có khả năng cửa hàng không thông báo cho khách hàng biết dùng nhà phao vào ngày gió lớn sẽ rất nguy hiểm. Không lâu sau chúng tôi sẽ nhận được thêm báo cáo và bằng chứng khác, những cửa hàng cho thuê nhà phao khác sẽ cung cấp giấy chứng nhận chất lượng của các bộ phận nhà phao cho bên cảnh sát… Cậu có đồng ý tham gia vào vụ án này không?”
“Yêu cầu tôi tố cáo cửa hàng nhà phao hả?” Cuối cùng Vương Vĩ Á hoàn toàn ngẩng đầu lên, hơi nhút nhát đối diện với Gia Di.
“Có thể để bên cảnh sát khởi tố, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ làm chuyện này. Cậu cần thắng vụ kiện này, vượt qua sự kiện mấu chốt này. Cùng nhau làm cho cửa hàng nhà phao lòng dạ đen tối dẫn đến bi kịch này phải trả giá đắt, cứu vớt các gia đình và những đứa trẻ có khả năng sẽ bị nhà phao làm hại.” Gia Di bình tĩnh nhìn Vương Vĩ Á, tựa như con rắn dụ dỗ Adam trên vườn địa đàng. Cô lắc lư bằng chứng trong tay, thắp sáng hy vọng, rót nhiệt huyết vào trái tim cậu, sau đó lập nên một mục tiêu trong tương lai cho cậu, chờ cậu gặt hái.
“… Madam, tôi đồng ý!” Vương Vĩ Á nắm chặt hai tay. Khi nói câu này, giọng cậu nghẹn ngào, thanh âm như vỡ nát, dần dần biến thành gào khóc. Nhưng mấy chữ này cậu nói rất to, rất mạnh mẽ, dường như muốn tự cổ vũ bản thân bằng cách này, hoặc là như tuyên thệ.
…