Chương 1083: Hãy cùng nhau cứu vớt kẻ đáng thương ấy (Kết thúc án mạng nhà phao) 5
Trong tòa án, Gia Di được gặp pháp nhân của doanh nghiệp vô lương tâm ra sức không chịu nhận tội, nhân viên làm việc ở quầy cho thuê nhà phao tích cực phối hợp với cảnh sát, cùng với người quản lý đã đưa ra quyết định thay đổi dây cột nhà phao, lúc này vẫn hàm hồ cho qua chuyện, nghĩ rằng biết đâu mình sẽ không bị gì.
Trên gương mặt mỗi người đều tràn ngập nỗi sợ hãi, sắc mặt xám ngoét của họ biểu hiện thực tế trong lòng họ cũng biến mình đã thua.
Bằng chứng đầy đủ, nhân chứng nhiều đến mức khiến thời gian thẩm vấn của tòa án kéo dài đến mức kỷ lục chưa từng có. Về mặt dư luận, bị cáo cũng không có phần thắng, bồi thẩm đoàn đã đọc rất nhiều bài báo nhìn từ các góc độ khác, đề xuất những luận điểm khác, cùng với câu chuyện của Vương Vĩ Á nên quyết định từ bỏ tất cả các yếu tố sẽ gây ảnh hưởng đến mình, chỉ xem quá trình thẩm vấn của tòa án, phối hợp với lời khai và bằng chứng hợp pháp để đưa ra phán đoán một cách lý trí.
Lúc tòa án thẩm vấn, Vương Vĩ Á ngồi trên băng ghế nhỏ, nhút nhát khom lưng.
Mái tóc ngắn xoăn tự nhiên của cậu được chải chuốt rất gọn gàng sạch sẽ, gương mặt tuấn tú được di truyền từ cha mẹ bị tra tấn bởi nỗi đau và sự lo âu trong suốt một thời gian dài nên giờ đây tự mang khí chất đáng thương nhu nhược, khiến người ta chỉ muốn thở dài thương tiếc.
Khi chiếc búa thẩm phán gõ mạnh lên mặt bàn, doanh nghiệp vô lương tâm hoàn toàn bại trận, toàn trường vang lên tiếng ồn ào thống nhất.
Cuối cùng chính nghĩa đã chiến thắng cái ác.
Trong lúc những người chung quanh hò hét đứng dậy rồi bị lính cảnh vệ ngăn cản, chủ bút Nhiếp Uy Ngôn của Nhật báo Cam Xanh vẫn ngồi vững vàng trên ghế.
Anh ta đang cúi đầu ghi chép trên sổ tay:
[Vụ xét xử này dường như đã tập hợp sức mạnh của dân chúng trên toàn Hương Giang, tất cả cảm xúc chính nghĩa, lòng nhiệt tình, sự thương xót và lòng lương thiện đều hội tụ lại biến thành con sóng lớn, đánh tan quân đội của kẻ thủ ác.
Khoảnh khắc tiếng búa của vụ xét xử được gõ vang, tôi nghĩ lại về sức mạnh của dư luận. Thân là một tác giả có thể thao túng dư luận, tôi cảm nhận được một loại trách nhiệm và áp lực lớn hơn trước kia.
Đồng thời tôi xin cảnh báo mỗi một người đọc và lắng nghe, hãy cẩn thận với những dòng chữ thao túng lòng người kia, phải giữ vững sức phán đoán độc lập và tỉnh táo của mình. Hãy trở thành ngọn gió đông thổi phồng cánh buồm, chứ đừng biến thành lưỡi dao đâm thủng cánh buồm.
Thắng lợi của trận chiến dư luận này là thắng lợi của chính nghĩa, là thắng lợi của dư luận hùng mạnh bảo vệ một cá thể nhỏ yếu, là thắng lợi của không khuất phục trước cái ác, nhất định kiên trì chân lý và chân tướng…]
Khi anh viết xong toàn bộ linh cảm thành một đoạn văn rồi nâng ngòi bút lên, cảm nhận được một người đi ngang qua chỗ mình mang theo một luồng gió mát. Mùi hương tươi mát ấy và dáng đi hiên ngang mà khóe mắt liếc thấy dường như hơi quen thuộc, thế là anh ngoảnh đầu, thấy nữ cảnh sát đang cười tươi như hoa trò chuyện nói cười với các đồng nghiệp.
Thì ra là cô ấy. Lúc phỏng vấn, anh từng ngửi thấy mùi hương này trong một thời gian ngắn, mùi hương tươi mát, mang theo sức mạnh tinh thần khiến người chung quanh cô ấy cảm thấy thoải mái, tâm trạng sung sướng, dường như mình cũng tràn đầy sinh lực.
Đó là tổ trưởng Dịch Gia Di.
Anh ta vô thức bưng chiếc máy ảnh đeo trước ngực, chụp bóng lưng cô ấy.
Nữ cảnh sát nghênh đón ánh nắng ngoài trời, quay lưng về phía anh ta. Ánh sáng vàng óng vây quanh người cô ấy, làm tôn lên những đường cong vừa yểu điệu vừa mạnh mẽ trên thân thể cô ấy.
“Thật chuẩn.” Lúc buông máy ảnh xuống, anh ta khẽ nỉ non. Chỉ ngắm nhìn cô ấy, dường như mình cũng cảm nhận được ánh nắng gay gắt ngoài trời, kèm theo gió biển nhẹ nhàng tươi mát.
…
Trong vòng vây của các phóng viên, Vương Vĩ Á được rửa sạch oan khiên, tận mắt chứng kiến doanh nghiệp vô lương tâm hại chết con trai mình phải đền tội.
Trong ánh nắng chiếu rọi, dường như cậu đã được cứu chuộc.
Tự do, cậu lại lần nữa đạt được tự do.
Bước đi dưới bầu trời xanh thẳm, thấy mặt biển mênh mông đằng sau tòa nhà, một một sợi dây nào đó trong thân thể cậu chợt đứt đoạn, đến khi tỉnh táo lại, cậu đã rơi nước mắt lã chã.
Những giọt nước mắt ấy chứa đầy nỗi đau, đồng thời cũng tràn ngập giải thoát, cậu cười thật to.
Bàn tay cầm thuốc lá của cậu run lẩy bẩy, lúc lau nước mắt cậu lỡ tay làm rơi tàn thuốc lên mặt khiến cả khuôn mặt dính tro đen nhẻm.
Sống rồi… sống rồi…