Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1086 - Chương 1086 - Sức Sống Trong Quán Ăn 3

Chương 1086 - Sức sống trong quán ăn 3
Chương 1086 - Sức sống trong quán ăn 3

Chương 1086: Sức sống trong quán ăn 3

Gia Di lập tức cúi đầu, nấp trước ngực Phương Trấn Nhạc, nhìn lén thấy Thái Lam với Tra tiên sinh đều không chú ý tới bên này rồi mới lén lút nói:

“Kia chính là Tra tiên sinh, bậc thầy võ hiệu đấy! Nhật Nguyệt Báo đều là của ông ấy! Tôi thích đọc tiểu thuyết của ông ấy lắm, đọc thuộc làu làu, mỗi một nhân vật và cốt truyện kinh điển trong tiểu thuyết của ông ấy tôi đều nhớ như in!”

Nói đến đoạn phấn khởi, cô còn lắc lư nắm tay.

“Tra tiên sinh kia ư?” Phương Trấn Nhạc khó tin quay đầu lại. Anh không quan tâm tới những tin đồn hay tin tức khác, cũng rất ít khi xem game show, cho nên không có ấn tượng đối với diện mạo của Tra tiên sinh.

Cũng như Gia Di, Phương Trấn Nhạc cũng hơi rụt cổ, âm thầm quay sang nhìn lén.

Vị tiên sinh kia trông rất nhã nhặn, không có một chút hiệp khí, cũng không có dáng vẻ oai hùng. Anh không khỏi chậc một tiếng, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

“Anh Nhạc, anh cũng là độc giả của ông ấy hả?” Gia Di ngẩng đầu quan sát nét mặt của anh Nhạc.

“Sao? Chẳng lẽ chỉ có mình cô đọc tiểu thuyết thôi sao?” Phương Trấn Nhạc không phục hỏi lại.

“Vậy thì anh thích nhân vật nữ nào nhất của ông ấy?” Gia Di nhướn mày, đoán là Tiểu Long Nữ hay Vương Ngữ Yên hay Song Nhi…

“Hoắc Thanh Đồng.” Phương Trấn Nhạc lại trả lời cái tên này.

“…” Gia Di.

Hai người đối diện mất giây, Gia Di chậm rãi ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực, nụ cười trên môi phai nhạt, thay vào đó là một loại cảm xúc khác sâu đậm hơn.

Phương Trấn Nhạc bỗng cảm thấy mặt nóng ran: “Sao vậy?”

“Không có gì, anh Nhạc thật tốt.” Gia Di nghiêng đầu.

“Hả? … Tốt gì? He he…” Anh giả vờ cười thoải mái, nhưng giọng nói lại có vẻ không bình tĩnh, nghe hơi bối rối.

Lại rất đáng yêu.

“Hoắc Thanh Đồng rất tốt, tôi cũng thích cô ấy nhất.” Gia Di gãi đầu, Thúy Vũ Hoàng Sam Hoắc Thanh Đồng, một cô gái thần kỳ đến từ sa mạc vừa kiêu ngạo vừa tự do: “Tiếc rằng cô ấy được ít người biết đến, rất nhiều người không biết gì về cô ấy, cũng rất ít người thích cô ấy.”

“Đám người kia thì biết cái gì.” Phương Trấn Nhạc nói tùy ý.

“Phì!” Gia Di bị chọc cười, quả nhiên câu trả lời này rất có phong cách của anh Nhạc. Anh chính là người như vậy, người khác cảm nhận thấy nào, anh ấy chẳng buồn quan tâm.

Cô cũng rất hâm mộ sự tiếu sai và làm việc theo cảm tính của anh, tự do tự tại biết bao.

Thái Lam tiên sinh được ăn cua bự và tôm hùm béo múp, tất nhiên cô em gái thân yêu nhất và các thám tử của tổ B cũng có.

Khi chiếc đĩa khổng lồ chứa đầy cua bự được băng lên bàn, Lưu Gia Minh kích động đến mức phát ra tiếng chó sủa, chọc cho mọi người cười ầm lên.

A Hương chiêu đãi khách hàng, tính tiền cho hai vị khách xong, cuối cùng cũng được nhàn rỗi mấy phút. Cô ta lập tức lấy một túi văn kiện dày cộm từ dưới hộc bàn đưa cho Dịch Gia Di:

“Thập Nhất, đây là bưu kiện được gửi từ đại lục, hôm nay mới đến.”

Gia Di một tay cầm chân chua, tay còn lại lau khăn giấy rồi nhận túi văn kiện, nhìn cái tên được viết trên túi, cô hồi ức một lát rồi mới kêu một tiếng “A”.

“Sao vậy?” Phương Trấn Nhạc ngậm một chiếc chân cua, quay đầu hỏi bằng giọng hàm hồ.

“Ngô San Vinh! Anh Nhạc anh còn nhớ cô bé sống sót trong vụ án phân thây phụ nữ không? Chính là cô bé nhặt quýt hộ một bà cụ, ai ngờ bà cụ đó lại là mẹ đẻ của hung thủ giết người, phối hợp với hung thủ bắt cóc cô bé rồi cầm tù ngược đãi cô bé… Sau này sống sót ấy!” Gia Di bỏ chân cua xuống đĩa, lau sạch sẽ hai tay rồi mở túi văn kiện.

Bên trong là mấy chiếc tem rất dày được in theo phiên bản năm mới của đại lục, là quà tặng cho Gia Di.

Ngoài ra còn có hai lá thư, chữ viết nắn nót, ngôn ngữ bình thản giản dị, lúc đọc cho người ta cảm giác rất dễ chịu.

Gia Di xem một lát rồi xác nhận, có lẽ cuộc sống của Ngô San Vinh cũng không tệ cho lắm.

Quả nhiên trong lời kể của Ngô San Vinh, mặc dù cô bé vẫn mơ thấy ác mộng, vẫn sợ bóng tối, sợ không gian khép kín, sợ người đàn ông cao lớn cường tráng hơn mình, sợ người khác nhìn mình mà không mỉm cười… nhưng cuộc sống của cô bé vẫn dần dần tốt hơn.

Cô bé đã có bạn mới, nói tiếng phổ thông rất tốt, cũng học chữ giản thể rất nhanh.

Gia Di vừa đọc vừa cười. Cuối lá thư, Ngô San Vinh đặc biệt nhắc đến Đinh Bảo Thụ.

Bình Luận (0)
Comment