Chương 1092: Vụ án tìm đến tận nơi 4
“Anh báo cảnh sát luôn đi. Sau khi cảnh sát nhận thông báo thì sẽ chuyển sang ban ngành phụ trách mảng đó. Anh không muốn tiết lộ thân phận thì cũng có thể nói với cảnh sát, nhờ họ đừng đến tận nhà tìm mình, vậy thì sẽ không sao. Cảnh sát nhất định sẽ giải quyết vấn đề.” Tôn Tân bốc một viên đậu phộng đưa vào miệng, sau đó nghiêm trang nhìn A Huy.
A Huy suy nghĩ một lát, bỗng vươn tay ôm choàng qua cổ Tôn Tân, thân thiết lắc lư, trêu chọc:
“Ái chà ~ chàng trai Đậu Hũ ~ Không hổ là người nhà cảnh sát đấy nhỉ.”
Hai người lại cười nói mấy câu, A Huy mới bắt đầu nghiêm túc:
“Tôi về nhà báo cảnh sát ngay đây.”
“Ngồi ở đây cũng được.” Tôn Tân chỉ vào điện thoại trên bàn Dịch Ký.
Chuyện báo cảnh sát, nên làm sớm chứ đừng nên làm trễ.
…
Bên trong thành phố ánh đèn lộng lẫy này, có rất nhiều sào huyệt tối tắm.
Cửu Long Thành vẫn chưa được tháo dỡ xong, kỳ hạn công trình cứ dây dưa lề mề, cần thêm rất nhiều năm nữa mới có thể hoàn thành. Thế là những người nghèo khổ cứ sinh sống ở đây như một bầy chuột nhắt. Phía bên kia, ma quỷ sống ngay bên cạnh họ, lúc nào cũng lẩm bẩm “tao đ…t con mẹ mày”, “chết cả nhà mày đi”, “ngã chết mẹ mày đi”… băng qua ngõ nhỏ cầu vượt, dạy hư bọn trẻ con.
Các hộ gia đình sinh sống gần trại Cửu Long Thành gần đây phát hiện một vài chuyện kỳ lạ. Bọn rác rưởi trước kia đi theo băng nhóm, sau khi được tẩy trắng thì bắt đầu cả ngày không thấy người đâu, bỗng nhiên một ngày nào đó chúng bắt đầu lân la đến gần chỗ ở của ai đó suốt cả ngày lẫn đêm, đã không làm trò xằng bậy cũng không cãi cọ ầm ĩ, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng mắng chửi rồi sẽ im lặng rất nhanh… Cứ như đang có âm mưu nào đó.
Những tên này không làm ầm ĩ cũng không trộm cắp, thế nhưng các hộ gia đình chẳng những không cảm thấy an toàn mà ngược lại bắt đầu căng thẳng.
Cứ như có một đám mây đen che trên đỉnh đầu của mình, một ngày nào đó sấm chớp mưa to sẽ trút xuống tầm tã.
Chỉ có một vài người to gan, cùng với những người có chút giao thiệp với đám rác rưởi của tên cầm đầu mới hỏi thăm được một vài chuyện nhỏ không đáng kể.
Hình như là hai băng nhóm cỡ trung và nhỏ đã may mắn thoát khỏi trận càn quét tuyết lở của O ký năm trước bây giờ lại xảy ra tranh chấp, đại khái là mấy chuyện lặt vặt như ai giết con trai của ai, ai ngủ gái của ai vân vân…
Nói không chừng lúc nào đó sẽ bắt đầu sống mái với nhau, ai biết có lan đến chỗ mình hay không.
Thế là một số hộ gia đình thích qua nhà người khác chơi vào buổi tối đều thay đổi thói quen, cả ngày ở lì trong nhà xem phim truyền hình chiếu lúc 8 giờ. Khi đã sống ở nơi an toàn, họ thậm chí bắt đầu chờ mong sao người của hai bên còn chưa sống mái với nhau một trận, có lẽ mình có thể nằm trước cửa sổ xem một trận náo nhiệt thì sao.
Bên phía cảnh sát cũng bắt đầu có động tĩnh. Ngoại trừ A Huy – bạn của Tôn Tân, còn có rất nhiều người khác báo cảnh sát. Cuối cùng những cuộc gọi qua đường dây nóng ấy đều được chuyển giao cho tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức O ký.
Nhiệm vụ lại lần nữa đè đầu, đoàn đội vất vả lắm mới được nghỉ ngơi lại bắt đầu bận rộn công việc. Điều tra nguyên do vụ việc, tìm hiểu tình thế phát triển, cả ngày sợ hãi lo lắng hai cựu băng nhóm kia sẽ thật sự đánh nhau, cố ý phái người đi hỏi thăm, hai bên đều trả lời rằng “Mọi người đều rất yên ổn, không có ý định xung đột với nhau…”, không thì cũng là “Bây giờ chúng tôi đều đã làm ăn kinh doanh chính đáng, làm gì còn đánh đánh giết giết đâu sir”, O ký đành phải nghĩ cách vận dụng lực lượng của người cung cấp thông tin, làm việc tốn thời gian tốn công sức bằng cách lần lượt làm từng bước sàng lọc, tìm kiếm bằng chứng, lần theo manh mối…
Đầu đội mặt trời nắng chói chang, hối hả ngược xuôi trên đường, cứ như những con trâu cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời cày bừa dưới ruộng.
Moo ~ moo ~
…
Không chỉ mình họ điều tra được một chút gì đó mà ngay cả Phương Trấn Nhạc cũng nhận được chút manh mối từ cảnh sát chìm. Trên đường dẫn dắt đội ngũ đi huấn luyện dã ngoại trên Đại Mạo Sơn trở về, anh thở hổn hển kể tin đồn cho mọi người nghe.
“Nghe nói là người của Viên Bang cũ xử lý con trai của Hòa Nghĩa Hội cũ, một bên muốn trả thù cho con trai, bên kia lại bảo đối phương kiếm chuyện đòi cướp địa bàn, cả hai bên đều ngo ngoe rục rịch.” Gò má Phương Trấn Nhạc cũng đỏ bừng vì chạy bộ trên núi.